Edit: Diệp Lưu Nhiên
"Rống!!!"
Tiếng gầm vang khắp đất trời Nhật Mộ thảo nguyên.
Tựa hồ toàn bộ đại địa đều theo đó run rẩy. Đại quân Thú tộc đang dây dưa nhân loại, chợt hoảng sợ khi nghe thấy tiếng gầm, đột ngột thay đổi phương hướng, khủng hoảng chạy vào Thương Lan sơn mạch.
Đám đông kinh ngạc.
Bọn họ thừa nhận tiếng gầm kia đúng là dọa người, nhưng không đến mức khiến đàn thú đều chạy tóe khói thế chứ?
Mở màn đại vây săn mới chỉ diễn ra hai canh giờ mà!
Cứ vậy kết thúc?
Mọi người đang gi3t đến hưng phấn, còn muốn đuổi theo.
Nhưng thống lĩnh Huyền Nguyệt lại hô to: "Cùng khấu mạc truy (*), cẩn thận có trá!" Khiến mọi người tỉnh táo lại.
(*) Cùng khấu mạc truy (窮寇莫追): Giặc tới đường cùng chớ nên đuổi theo.
Mộ Khinh Ca đứng tại chỗ, đôi mắt thanh thấu ánh tia nghi hoặc, như suy tư nhìn về phương xa. Nàng quen tiếng gầm kia. Nhưng vì sao Hống phải dọa chạy đàn thú?
Trên núi xa, Hống căm tức nhìn Tư Mạch.
Khóe miệng Tư Mạch treo nụ cười nhạt, bị đôi mắt hổ phách nhìn chăm chú khiến nó không khỏi da đầu tê rần.
Nức nở thành tiếng, Hống nhận mệnh rũ đầu, nội tâm hung hăng chửi bới Tư Mạch một trăm lần! Chờ nó khôi phục tu vi, chờ nó khôi phục tu vi!
"Tiết mục hôm nay đã kết thúc, nên đón Tiểu Ca nhi về nhà." Tư Mạch nhàn nhạt nói.
Thật sự không nghe ra chút ghen tuông nào từ giọng điệu của hắn!
...
Nhật Mộ thảo nguyên ngoại trừ thi hài Thú tộc, đã không còn thấy Thú tộc sống sờ sờ nào khác. Mọi người hoàn toàn bình tĩnh lại, bắt đầu thu dọn chiến trường, xử lý vết thương cho mình.
Long Nha Vệ nhanh chóng vây quanh Mộ Khinh Ca, đám người Bạch Li thấy không có gì để chơi thì lặng lẽ trốn đi. Nhưng Hàn Thải Thải vẫn dán bên cạnh Mộ Khinh Ca, gương mặt yêu nghiệt nở nụ cười lười biếng thiếu đòn.
Mộ Khinh Ca liếc hắn: "Ngươi còn đợi làm gì?"
Đôi mắt hẹp dài thần thái sáng láng, Hàn Thải Thải không vì thái độ của Mộ Khinh Ca mà giảm bớt: "Đương nhiên là bồi cạnh ngươi nha!"
"Không cần." Mộ Khinh Ca từ chối dứt khoát.
Đừng nói Mạch đại gia đang ở phụ cận, cho dù Tư Mạch không ở đây, nàng cũng không thể khiến quan hệ giữa nàng và hắn càng thêm mờ ám sau khi biết tình cảm của Hàn Thải Thải.
Huống chi, nàng nghiêm trọng hoài nghi, vừa rồi tiếng gầm của Hống là do nam nhân nào đó gây ra kìa!
"Vẫn vô tình như vậy." Hàn Thải Thải nói.
Mộ Khinh Ca cười đạm, nói: "Đa tạ khen ngợi."
Lúc này Tang Tuyết Vũ và Tang Dực Trần cũng đã đi tới, trên người bọn họ đều có chút máu. Ánh mắt Mộ Khinh Ca hơi lóe, cẩn thận nhận ra vết máu đó không phải từ bọn họ, mới không nói gì thêm.
Tang Tuyết Vũ và Tang Dực Trần vốn muốn tìm Mộ Khinh Ca nói chuyện, nhưng thấy bên cạnh nàng có người, đành ngậm miệng không nói.
"Các ngươi về trước đi." Mộ Khinh Ca bảo hai người.
Tang Tuyết Vũ và Tang Dực Trần gật gật đầu, có chút không nỡ quay về chỗ Tam trưởng lão đang gọi họ.
Ánh mắt Hàn Thải Thải tia đến hai người đó, ám chỉ Mộ Khinh Ca: "Người Tang gia? Nếu ta không nhìn lầm, nữ nhân vừa rồi kia chính là đệ nhất mỹ nhân Tây châu, Phù Sa thành Tang gia Tang Tuyết Vũ, đứng thứ một trăm hai mươi sáu trên Phượng Hoàng Bảng, à, hiện tại đã lên thứ chín mươi bảy. Nam tử bên cạnh nàng ta chính là đệ đệ song sinh Tang Dực Trần đi, một thiếu gia không có thiên phú luyện khí."
"Không có thiên phú luyện khí!" Ánh mắt Mộ Khinh Ca co rụt lại, đăm chiêu nhìn bóng lưng Tang Dực Trần.
Chỉ liếc mắt một cái, nàng nhàn nhạt thu hồi, quét mắt nhìn Hàn Thải Thải: "Ngươi đúng là biết nhiều."
"Đương nhiên, vì ngươi, ta phải mất công tìm hiểu đấy." Hàn Thải Thải nở nụ cười yêu dã. Lần trước sau khi tạm biệt Mộ Khinh Ca, hắn luôn âm thầm điều tra tình huống liên quan đến Tang gia.
"Đúng rồi, còn một việc muốn nói cho ngươi. Địa Hoàng Đan do ngươi luyện chế hiện giờ đang ở chỗ Tang Tuyết Vũ." Hàn Thải Thải lại ném ra một tin tình báo.
Mộ Khinh Ca kinh ngạc nhìn hắn, nội tâm cực kỳ khiếp sợ!
Nàng không thể nào tưởng được, bản đồ Tây châu trong tay nàng được lấy từ Tang gia. Càng không tưởng được, Địa Hoàng Đan do nàng luyện chế cư nhiên là Tang Tuyết Vũ yêu cầu.
Không! Không đúng!
Ánh mắt Mộ Khinh Ca tối xuống, chợt hiểu mọi chuyện! Người cần Địa Hoàng Đan không phải ai khác, hẳn chính là Mộ Liên Thành! Phụ thân Mộ Khinh Ca nàng!
Trong lòng Mộ Khinh Ca trầm xuống, xem ra bọn Tang Tuyết Vũ không lừa nàng. Bọn họ vẫn luôn cố gắng cứu sống Mộ Liên Thành.
Mộ Khinh Ca thu liễm cảm xúc trong mắt, nói Hàn Thải Thải: "Ngươi không cần nhúng tay vào chuyện của ta nữa."
Từ chối không chút khách khí, khiến đôi mắt hẹp dài Hàn Thải Thải tối sầm lại. Hắn cười lạnh nói: "Mộ Khinh Ca, ta giúp ngươi, ngươi không cảm động thì chớ, cư nhiên từ chối ta hỗ trợ?"
Ánh mắt Mộ Khinh Ca trong suốt nhìn hắn, không phản bác, chỉ lạnh lùng nhìn.
Hàn Thải Thải bại trận dưới ánh mắt đó, chỉ đành thỏa hiệp: "Được rồi, ta đã biết. Ta không nhúng tay là được, khi nào ngươi cần thì tới tìm ta."
"Chúng ta hợp tác đã một thời gian, ta muốn kiểm tra sổ sách." Mộ Khinh Ca chợt nói.
Hàn Thải Thải sửng sốt, chợt dựng thẳng lông mày ẩn chứa tức giận: "Ngươi không tin ta?"
Mộ Khinh Ca chậm rãi lắc đầu: "Ta chỉ muốn xem, hiện tại tài sản ta có bao nhiêu."
"Hừ." Hàn Thải Thải hừ lạnh, thanh âm trầm thấp: "Đợi ta sửa sang lại rồi đưa cho ngươi."
Mộ Khinh Ca nhẹ gật đầu, tới chỗ Mặc Dương.
Thấy Mộ Khinh Ca không phản ứng mình nữa, khiến tâm trạng Hàn Thải Thải tự dưng bực bội. Mà lúc này, Hàn Y Nhân cùng với Nguyễn Thanh Liên đã chạy tới chỗ Hàn Thải Thải, thấy mặt hắn sa sầm thì quan tâm hỏi: "Nhị ca sao vậy?"
"Không có gì." Hàn Thải Thải tức giận trả lời.
"Nhị ca, ca biết Mộ Khinh Ca?" Mấy ngày nay cái tên Mộ Khinh Ca đã sớm truyền khắp Nhật Mộ thảo nguyên, Hàn Y Nhân đương nhiên biết.
Hàn Thải Thải ừm một tiếng, ánh mắt không tự chủ hướng tới vị trí Mộ Khinh Ca.
Hàn Y Nhân chú ý tới phản ứng của Hàn Thải Thải, trong lòng hơi kinh ngạc. Nàng cũng nhìn Mộ Khinh Ca, lập tức bị choáng ngợp đôi chút. Dung mạo tuyệt mỹ khó phân nam nữ kia, quả thực kéo thấp vô số người.
Chiến bào huyết sắc chói mắt giữa đám đông, khiến xung quanh trở nên ảm đạm.
Hàn Y Nhân thu hồi kinh diễm, lại nhìn nhị ca mình, thấy Hàn Thải Thải vẫn luôn nhìn chằm chằm Mộ Khinh Ca, nội tâm đột nhiên nhảy dựng. Ánh mắt nàng có chút hoảng loạn nhìn Nguyễn Thanh Liên bên cạnh.
Nguyễn Thanh Liên cũng đang nhìn Hàn Thải Thải, nhưng gương mặt tiếu lệ xinh đẹp lại tràn ngập ủy khuất.
Tựa hồ cực kỳ bất mãn với thái độ lãnh đạm của Hàn Thải Thải.
Hàn Y Nhân vội vã kéo Hàn Thải Thải qua một bên, thấp giọng cảnh cáo: "Nhị ca, ca làm gì đấy? Làm gì mà vẫn luôn nhìn Mộ Khinh Ca kia?"
"Ta thích nhìn, thì sao?" Hàn Thải Thải trả lời đương nhiên.
Hàn Y Nhân hoảng sợ, thần sắc đại biến: "Mộ Khinh Ca đúng là cực kỳ xinh đẹp khiến người kinh diễm. Nhưng xinh đẹp mấy thì cũng chỉ là nam nhân, nhị ca không thể đi sai bước!"
Con ngươi hẹp dài chợt lóe tinh quang, lập tức hiểu Hàn Y Nhân hiểu lầm cái gì.
Hắn nhìn Hàn Y Nhân, rồi nhìn tới dáng vẻ giận dữ của Nguyễn Thanh Liên. Đột nhiên u quang lóe qua mắt, nói với Hàn Y Nhân: "Bị ngươi nhìn ra rồi, ta đúng là chỉ thích nam tử. Hơn nữa, chỉ thích Mộ Khinh Ca. Cho nên ngươi đừng nghĩ đến chuyện đẩy Nguyễn tiểu thư cho ta, niệm tình nàng ta là bạn khuê mật của ngươi nên ta không so đo. Nhưng nếu nàng ta tiếp tục quấn lấy ta, thì đừng trách ta không khách khí."
Hàn Thải Thải thẳng thắn khiến ánh mắt Hàn Y Nhân bỗng chốc co rụt lại, khuôn mặt tràn đầy kinh hãi.
Thẳng đến khi Hàn Thải Thải đi qua nàng, phớt lờ Nguyễn Thanh Liên mà đi tới chỗ Mộ Khinh Ca, nàng mới hồi phục tinh thần.
"Thải ca ca và Mộ công tử đó có vẻ rất thân." Ngữ khí Nguyễn Thanh Liên hơi chua.
Hàn Y Nhân cười ngượng ngùng, nàng còn chưa hoàn hồn lại, bây giờ không biết làm sao ứng phó giải thích Nguyễn Thanh Liên. Chỉ có thể qua loa lấy lệ: "Họ... họ hình như là bạn tốt."
"Thì ra là thế." Nguyễn Thanh Liên tươi cười, nói với Hàn Y Nhân: "Nếu là bằng hữu của Thải ca ca, không bằng chúng ta qua đó đi."
"Cái này..." Hàn Y Nhân do dự, đã bị ánh mắt đầy cầu xin của Nguyễn Thanh Liên đánh bại, chỉ có thể gật đầu đồng ý.
Mộ Khinh Ca đang nói chuyện với Mặc Dương. Lúc Hàn Thải Thải đi tới, ba đại thống lĩnh Lưu Khách cũng đi tới. Hơn nữa còn tới trước Hàn Thải Thải, đứng trước mặt Mộ Khinh Ca.
"Mộ công tử, Long Nha quả nhiên bản lĩnh tốt. Trận chiến hôm nay chúng ta đều có ít nhiều tổn thương, mà Long Nha lại chẳng chút hao tổn." Lời nói của thống lĩnh Huyền Nguyệt đầy ẩn ý.
Mộ Khinh Ca quay ra nhìn hắn, cười đạm, bình tĩnh nói: "May mắn thôi."
"May mắn? A, chỉ mong Long Nha có thể duy trì vận khí đến khi đại vây săn kết thúc." Thống lĩnh Cự Linh chế nhạo.
Mộ Khinh Ca vẫn cười nói như cũ: "Mượn lời chúc của ngươi."
Câu trả lời của nàng như một quyền đánh vào bông mềm, thống lĩnh Cự Linh hừ một tiếng.
Thống lĩnh Bách Luyện đứng ra nói Mộ Khinh Ca: "Thường thì mở màn đại vây săn đều kéo dài cả ngày mới kết thúc. Nhưng lần này thực kỳ quái, đầu tiên là Thú tộc hung mãnh hơn trước, chiến đến một nửa thì đột nhiên thối lui. Ba người chúng ta từng bàn bạc, nơi này sợ rằng có chuyện phát sinh, cho nên muốn thương nghị với Mộ công tử một chút."
"Ồ, chư vị cảm thấy có âm mưu?" Ánh mắt Mộ Khinh Ca chợt lóe.
Ba tên thống lĩnh nhìn nhau, đều gật đầu.
Thống lĩnh Huyền Nguyệt nói: "Dựa theo quy củ, sau khi kết thúc màn dạo đầu, mọi người sẽ chỉnh đốn nghỉ ngơi ở Nhật Mộ thảo nguyên năm ngày. Năm ngày sau sẽ tiến vào Thương Lan sơn mạch tiếp tục vây săn. Vừa rồi chúng ta thương nghị muốn nhân năm ngày này, phái tiểu đội vào thăm dò Thương Lan sơn mạch trước, xem có thể dò ra manh mối nào không, cũng là để đảm bảo an nguy người khác không trúng phải bẫy Thú tộc."
Mộ Khinh Ca biết Thú tộc nghe phải tiếng gầm của Hống mới hốt hoảng lui lại. Nhưng không thể giải thích, đành gật đầu bừa: "Có thể."
Thống lĩnh Bách Luyện lập tức nói: "Nếu Mộ công tử không có dị nghị, vậy bốn đội ngũ Thiên cấp chúng ta sẽ phái một chi đội tiến vào Thương Lan sơn mạch từ bốn phương hướng khác nhau để thăm dò tình báo."
Mộ Khinh Ca còn chưa nói, thống lĩnh Cự Linh đã nói theo: "Thân là đội ngũ Thiên cấp phải giác ngộ dẫn đầu, gánh vác trách nhiệm. Nếu Long Nha không làm được, vẫn nên sớm rời khỏi thì tốt hơn."
Giọng nói của hắn ẩn chứa bất mãn cực kỳ.
Mà hắn vừa nói ra lời này, hai người còn lại cũng không nói gì thêm.
Mộ Khinh Ca cong khóe miệng không để ý, bảo Mặc Dương: "Sắp xếp một tổ tiến vào Thương Lan sơn mạch."
"Vâng!" Mặc Dương nghe lệnh, ánh mắt lạnh buốt đảo qua ba tên thống lĩnh.