Edit: Diệp Lưu Nhiên
Người tham gia cược không chỉ có Lưu Khách, cũng có không ít người gia tộc đến góp vui.
"Này ta hỏi, nếu số chiêu bị thua không nằm trong phạm vi của ngươi thì sao? Ví như hắn bị thua ở chiêu thứ bảy mươi?" Có người cầm ngân lượng trong tay, hỏi.
Người mở bàn lập tức nước miếng tung bay: "Đơn giản, lấy số chiêu cược gần nhất mà tính. Nếu thua ở chiêu bảy mươi, vậy dựa theo thua trong một trăm chiêu mà tính ngươi một ăn năm."
"Vậy được!" Người hỏi lập tức vui lòng đưa ngân lượng ra đặt vào chỗ một ăn năm.
Chỗ đánh cược biển người tấp nập.
Ở nơi xa, Tần Diệc Dao và Thịnh Dục Ly đứng cạnh nhau.
Từ sau khi phát hiện Tần Diệc Dao, Thịnh Dục Ly dọn luôn doanh địa Thịnh gia sang bên cạnh doanh địa Tần Diệc Dao, cơ hồ đi cùng nàng như hình với bóng.
"Nàng lo lắng Mộ công tử?" Thịnh Dục Ly nói Tần Diệc Dao.
Tuy biết giai nhân mình ái mộ trong lòng có người khác, nhưng hắn chỉ có thể bất đắc dĩ thôi. Ghen ghét Mộ Khinh Ca sao? Hắn không ghen ghét, bởi vì đối phương vĩnh viễn không có khả năng trở thành tình địch.
Nếu đối phương và Tần Diệc Dao có thể ở bên nhau thì đã ở bên nhau từ lâu rồi, sao có thể đi đến bước này?
Tần Diệc Dao không tránh câu hỏi của Thịnh Dục Ly, gật đầu.
Thịnh Dục Ly khuyên nhủ: "Không cần quá lo lắng, Mộ công tử tài trí hơn người. Cho dù chênh lệch thực lực, hắn cũng sẽ nghĩ ra cách."
Tần Diệc Dao mím môi không nói.
Nàng hiểu Mộ Khinh Ca hơn Thịnh Dục Ly, cũng hiểu nội tâm Mộ Khinh Ca tàn nhẫn với chính mình càng ác hơn với địch nhân. Trận đấu này cho dù chắc chắn thua, cũng sẽ đánh đến cực kỳ thảm.
Mộ Khinh Ca vĩnh viễn sẽ không ứng phó qua loa, chỉ biết ứng phó toàn lực, dùng hết toàn lực!
Chính bởi vì vậy, nàng mới lo lắng, mới đau lòng thay Mộ Khinh Ca.
"Nàng đi đâu vậy?" Thấy Tần Diệc Dao xoay người rời đi, Thịnh Dục Ly lập tức đuổi theo.
Bước chân Tần Diệc Dao không dừng: "Ta muốn đi thăm dò tình báo Cơ Nghiêu Họa." Tuy nàng biết Long Nha Vệ sẽ làm việc này, nhưng đây là việc duy nhất nàng có thể làm.
"Ta đi cùng nàng." Thịnh Dục Ly nuốt xuống chua xót, kiên định đi theo Tần Diệc Dao.
...
Doanh địa Long Nha vẫn đóng kín cửa, bên ngoài không có những ánh mắt ngó trộm. Bọn họ đều chờ mong tỷ thí sau ba ngày, màn cược trong doanh địa Lưu Khách càng lúc càng lớn, người tham dự cũng càng lúc càng nhiều.
Ba tên thống lĩnh từng tới bái phỏng Mộ Khinh Ca, bị từ chối vì lý do Mộ Khinh Ca bế quan.
Nhưng có một người, vẫn xuất hiện ngoài cửa doanh địa Long Nha.
Mặc Dương tới ngoài chủ trướng, rũ mắt gọi: "Đại nhân."
"Nói." Thanh âm Tư Mạch bay ra từ trong trướng.
Mặc Dương nói: "Hàn thiếu chủ ở ngoài cửa yêu cầu gặp Tiểu tước gia."
"Hắn không biết Tiểu tước gia đang bế quan chuẩn bị sao?" Tư Mạch chậm rãi nói. Chỉ là trong thanh âm xen lẫn lạnh lẽo.
Mặc Dương cảm thấy đôi tay cứng còng, sống lưng lạnh ngắt. Hắn căng thẳng đáp: "Thuộc hạ đã nói với hắn, nhưng hắn vẫn khăng khăng muốn vào. Hắn nói... nếu Tiểu tước gia không rảnh, vậy cầu kiến đại nhân."
Trong chủ trướng im lặng một chút, mới truyền ra thanh âm Tư Mạch: "Dẫn hắn vào."
Mặc Dương lĩnh mệnh lui ra, chỉ chốc lát dẫn theo Hàn Thải Thải xuất hiện ngoài chủ trướng.
"Một mình hắn vào, ngươi đi làm việc của mình đi." Tư Mạch lại phân phó.
Mặc Dương rũ mắt đi, để lại một mình Hàn Thải Thải.
Sau khi Mặc Dương đi xa, Hàn Thải Thải mới âm trầm vọt vào chủ trướng.
Nhưng hắn vừa vào chủ trướng đã bị định tại chỗ.
Tư Mạch một thân trường bào màu đen ngồi lên vị trí vốn là của Mộ Khinh Ca, trên bàn là một con thỏ đang nghẹn khuất nằm sấp. Mà Tư Mạch đang cho thỏ ăn một cách thích thú!
Biểu tình Hàn Thải Thải biến đổi. Hắn không rõ vì sao nam nhân này cư nhiên có tâm trạng đút dược liệu cho thỏ ăn. Hắn có xứng làm nam nhân của Mộ Khinh Ca không?
"Nhìn thấy ta, vì sao không quỳ." Tư Mạch chậm rãi nâng đôi mắt hổ phách, đạm mạc xa cách quét về phía Hàn Thải Thải, tựa như tòa núi vô hình đè lên hắn.
Hàn Thải Thải không muốn quỳ, nhưng khí thế kia ép hắn cong đầu gối, quỳ một gối xuống đất.
Trên trán hắn nổi gân xanh, cắn răng đỡ lấy khí thế cường đại kia, đôi mắt hẹp dài mở to bất khuất nhìn về phía Tư Mạch.
Tư Mạch cười bình đạm: "Gặp ta không nói sao?"
Hàn Thải Thải cơ hồ cắn răng, lưng hắn dần sụp xuống, mồ hôi lạnh ứa ra: "Hàn Thải Thải bái kiến Thánh Vương bệ hạ!"
Tư Mạch nhẹ gật đầu: "Đứng lên đi."
Theo thanh âm hắn, Hàn Thải Thải cảm thấy áp lực vô hình bao phủ đè lên vai mình buông lỏng, lập tức biến mất.
Hắn biết giữa mình và Tư Mạch có sự chênh lệch rất lớn. Nhưng sau khi tự thể nghiệm, hắn mới biết được mình căn bản không có sức phản kháng trước mặt Tư Mạch.
Nếu Tư Mạch nguyện ý, thậm chí có thể nghiền nát hắn thành bột.
"Có chuyện muốn nói với ta?" Tư Mạch vừa chuyên chú cho Hống ăn, vừa không chút để ý hỏi.
Hàn Thải Thải hít một hơi thật sâu, cố lấy dũng khí: "Khinh Ca không thể chiến đấu với Cơ Nghiêu Họa, nàng ấy căn bản không phải là đối thủ."
"Tiểu Ca nhi nhà ta rất lợi hại." Đôi mắt hổ phách dâng lên tia bất mãn, rất không vừa lòng Hàn Thải Thải nói lời tự diệt uy phong mình nâng chí khí kẻ khác.
Ng.ự.c Hàn Thải Thải như bị giáng một đòn nghiêm trọng.
Hắn cố nén khó chịu trong lòng, nói: "Ngươi biết rõ nàng đánh không thắng, lại còn muốn để nàng mạo hiểm, đây là cách ngươi yêu sao?"
Đôi mắt Tư Mạch thâm thúy, lóe quang mang sắc bén.
Hắn không cho thỏ ăn nữa, chậm rãi đứng dậy, từng bước một đi tới hướng Hàn Thải Thải.
Hắn tới gần, Hàn Thải Thải cảm thấy hô hấp khó khăn. Cảm thấy hít thở không thông lan tràn khắp cơ thể. Đột nhiên chân hắn lơ lửng, hô hấp dồn dập như bị bàn tay vô hình bóp cổ, nhấc hắn khỏi mặt đất.
Một cỗ hơi thở lạnh băng lan tràn khắp trướng, không ngừng ăn mòn linh lực Hàn Thải Thải, khiến hắn không thể vận dụng lực lượng của mình.
Hắn như thú bông tùy ý để đối phương đùa nghịch, cũng yếu ớt đến tùy thời sẽ bị bóp nát.
Hắn trừng lớn mắt, đôi mắt rất sáng. Nhưng rơi vào mắt Tư Mạch, lại chỉ là cười khinh thường.
Hống ghé lên bàn, lười biếng liếc hắn, đáy mắt kim sắc tràn đầy trào phúng. Đối với hành vi tìm ch3t của Hàn Thải Thải, nó không dám khen tặng.
Học hỏi nó này, đại hung thú co được dãn được, thực lực không bằng thì biết cách cúi đầu.
"Ngươi thích Tiểu Ca nhi." Tư Mạch nói, không phải câu hỏi mà là khẳng định.
Màu da trên mặt Hàn Thải Thải trở nên đỏ tím, nghe Tư Mạch nói, vẫn không chịu thỏa hiệp: "Đúng vậy."
Đáp án bay vào tai Tư Mạch, cực kỳ chói tai. Hơi thở huyết tinh lạnh băng lan tràn, dường như có vô số sợi chỉ xúc tua màu đen từ người hắn phóng tới Hàn Thải Thải, buộc chặt tứ chi, thân thể, cổ họng.
Làn sương màu đen tùy ý tràn ngập khắp không gian trong trướng.
Ánh mắt Tư Mạch đen kịt, hơi thở vô cùng lạnh băng: "Ta rất không thích đáp án này của ngươi." Lời nói như đến từ cửu u hoàng tuyền, lạnh băng, tàn khốc, máu lạnh, thô bạo,...
Tượng trưng cho tất cả cảm xúc mặt trái kh.ủng b0.
Đôi mắt Hàn Thải Thải giăng kín hoảng sợ, cơ quan tình báo Hàn gia không gì không biết, hắn nhận ra hơi thở tràn ngập thô bạo này đến từ nơi nào.
"Ngươi... là.... Ma..."
Tư Mạch cười lạnh lùng, không hề kinh hoảng thân phận mình bị Hàn Thải Thải một chữ nói toạc ra.
"Tiểu Ca nhi, là của ta. Kẻ có gan mơ ước nàng, đều phải ch3t." Tư Mạch bá đạo tuyên bố quyền sở hữu của mình.
"Ngươi làm vậy, Mộ Khinh Ca sẽ hận ngươi." Hàn Thải Thải thả ra những lời này, màu môi hắn đã tím đen.
Tư Mạch cười khinh miệt: "Ngươi không khỏi quá coi trọng mình."
Hàn Thải Thải không thể nói, chỉ có thể gắt gao nhìn chằm chằm Tư Mạch. Ánh mắt tràn đầy đấu tranh.
Đột nhiên, Tư Mạch vung tay hấp thu toàn bộ hơi thở vào cơ thể mình, khôi phục dáng vẻ ban đầu. Hàn Thải Thải trực tiếp ngã xuống đất, thống khổ hít thở.
Mà Hống, thì nằm lên bàn ngủ rồi.
Tư Mạch trở về chủ tọa, chậm rãi ngồi xuống, nói: "Hôm nay ta không gi3t ngươi, cút."
"Ngươi không gi3t ta, là sợ Mộ Khinh Ca tính sổ!" Hàn Thải Thải ôm cổ lảo đảo đứng lên, sắc mặt trắng bệch.
Tư Mạch nhìn hắn như nhìn kẻ ngốc, cười khinh miệt: "Cút."
Hàn Thải Thải lảo đảo ra khỏi chủ trướng, vô cùng chật vật rời doanh địa Long Nha. Hắn không ngừng lẩm bẩm tự nói: "Hắn ta cư nhiên là Ma! Mộ Khinh Ca tuyệt đối không thể ở bên hắn, ta nhất định phải nói cho nàng, phải rời xa nam nhân kia! Nhất định phải!"
...
Mộ Khinh Ca bế quan tu luyện, tọa trấn doanh địa Long Nha biến thành Tư Mạch.
Nhưng hắn ít ra ngoài, rất ít ra khỏi chủ trướng Mộ Khinh Ca, ngẫu nhiên có việc cần vào xin chỉ thị sẽ nhìn thấy hắn đang đùa nghịch với một con thỏ.
Ừm, kỳ thật mọi người đều hiểu, con thỏ kia không bình thường.
Đặc biệt là Bạch Li, Ngân Trần và Nguyên Nguyên, họ đều rõ lai lịch con thỏ kia.
Nhìn thấy Hống hệt như con thỏ bình thường ở trước mặt Tư Mạch, Bạch Li tỏ vẻ thực sung sướng, hai ngày nay ăn uống đều tốt lên không ít.
Hôm nay, Tư Mạch gọi Kinh Hải tới, bởi vì hắn là đồ đệ của Mộ Khinh Ca.
Kinh Hải co rúm đứng trước mặt Tư Mạch, nội tâm vô cùng thấp thỏm. Hắn cảm thấy khí thế vị đại nhân này rất mạnh, hắn rất muốn chạy trốn.
Tư Mạch chưa nói chuyện, chỉ nhìn Kinh Hải.
Một lát sau mới gọi Mặc Dương tới, phân phó hắn: "Ném tiểu tử này đến Thương Lan sơn mạch."
Kinh Hải kinh ngạc ngẩng đầu, Mặc Dương cũng nghi hoặc nhìn về phía Tư Mạch.
Nhưng dưới đôi mắt hổ phách chăm chú, Mặc Dương chỉ có thể gật đầu đáp ứng.
Mặc Dương mang Kinh Hải đi, người sau khóc không ra nước mắt đi Thương Lan sơn mạch làm bạn với đàn thú. Không ai biết vì sao Tư Mạch muốn làm vậy, nhưng người đi cùng Mộ Khinh Ca từ Lâm Xuyên đều biết Tư Mạch có tư cách hạ lệnh này, hiểu rõ Tư Mạch sẽ không làm chuyện thương tổn Mộ Khinh Ca.
"Cha, vì sao ngài muốn đưa Kinh Hải đi? Còn không cho ai đi theo." Nguyên Nguyên vọt vào chủ trướng, khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy "bất mãn". Chu sa lưu hỏa giữa trán kích động lưu quang.
"Cha làm vậy, đương nhiên có dụng ý của cha." Khóe miệng Tư Mạch giương nụ cười nhợt nhạt, trả lời câu hỏi của Nguyên Nguyên.
Nguyên Nguyên còn muốn hỏi, Tư Mạch lại vẫy tay tới hắn.
Nguyên Nguyên tung tăng chạy tới, gương mặt xinh đẹp lập tức đổi sang lấy lòng, sớm quên mục đích ban đầu là muốn giúp Kinh Hải hỏi cho rõ ràng.
"Cha cha cha..." Nguyên Nguyên kêu ngọt sớt.
"Ngoan." Tư Mạch lấy một nắm hạt liên tử, đặt lên tay Nguyên Nguyên.
Nguyên Nguyên vui vẻ đến nước miếng sắp nhỏ ra rồi.
"Đi giúp cha làm một chuyện, hoàn thành xong sẽ càng có nhiều hạt liên tử hơn." Tư Mạch bắt đầu dụ hoặc.
Nguyên Nguyên lập tức gật đầu: "Cha cứ phân phó, Nguyên Nguyên lập tức đi làm!"
Tư Mạch cười nói với hắn: "Ra ngoài đánh cược, Mộ Khinh Ca thua một ăn trăm, Cơ Nghiêu Họa thua một ăn mười."
"Ớ?" Nguyên Nguyên mơ màng ra khỏi chủ trướng.
Ở bên ngoài hắn đụng phải Ngân Trần, kể chuyện này ra. Sau đó còn khó hiểu hỏi: "Ý cha là mong mẫu thân lão đại thắng, hay là thua nha?"
Con mắt đỏ nổi lên ý cười: "Xem ra đại nhân muốn nhân cơ hội này kiếm tiền cho Khinh Ca."
"Có ý gì, ta không hiểu." Nguyên Nguyên hẵng còn mờ mịt.
Ngân Trần giải thích: "Trong suy nghĩ mọi người, Khinh Ca chắc chắn thua rồi. Cho nên suất một ăn trăm, mọi người sẽ mua Khinh Ca thua. Nhưng nếu Khinh Ca thắng, tiền sẽ là của chúng ta."
Nguyên Nguyên giác ngộ!
Lập tức hưng phấn chạy ra doanh địa Long Nha.
Không mất nhiều thời gian, mười mấy vạn người tại Nhật Mộ thảo nguyên bắt đầu ùa vào canh bạc có tỷ lệ ăn cược cực cao này.