Edit: Diệp Lưu Nhiên
Lâm Xuyên gửi thư!
Bốn chữ, khiến ánh mắt Mộ Khinh Ca dâng lên sắc thái kích động. Nàng vươn tay cầm quang cầu to bằng quả nhãn, năm ngón nắm lại che lấp quang hoa.
Sau đó tầm mắt thanh lãnh quét một vòng, mọi người đều đang ngủ say không bị kinh động.
Nàng và Tư Mạch xoay người rời khỏi doanh địa, đi tới chỗ vắng vẻ.
Chờ cách xa một đoạn, xác định xung quanh không có ai, Mộ Khinh Ca mới thả tay để quang cầu bay ra. Quang cầu không bay xa mà xoay quanh Mộ Khinh Ca.
Sau đó quang cầu chợt loé hoá thành bóng người xuất hiện trước mặt nàng.
Nhìn bóng người hư ảo, tròng mắt Mộ Khinh Ca đột nhiên co rụt lại, thất thanh hô: "Gia gia!"
Bóng người xuất hiện trước mặt nàng đúng là Mộ Hùng của Mộ phủ Tần quốc Lâm Xuyên.
"Ca nhi, nhớ gia gia không?" Bóng người hư ảo bỗng mở miệng, phảng phất có thể nhìn thấy Mộ Khinh Ca đang đứng trước mặt ông.
"Khinh Ca nhớ gia gia." Mộ Khinh Ca thì thào.
Lúc không thấy, có lẽ còn chưa nhớ.
Nhưng bây giờ "Mộ Hùng" sinh động như thật đứng trước mặt mình, nàng lại thấy nhớ nhà.
Trong đầu nàng hiện lên những hình ảnh thân nhân bằng hữu ở Lâm Xuyên, ở Tần quốc.
"Ca nhi, vất vả cho con." Mộ Hùng vẻ mặt thổn thức thở dài. Cháu gái ông tuổi nhỏ rời xa quê hương, rời xa thân nhân đi lang bạt bên ngoài. Mà ông thì không thể bảo vệ nàng, khiến lòng ông luôn canh cánh.
"Ca nhi à, đôi khi gia gia thường nghĩ, sớm biết con sẽ vất vả như thế, trên lưng gánh nhiều trách nhiệm như vậy, ta tình nguyện dùng bộ xương già này nuôi con thành hoàn khố thật sự, bình bình an an sống đơn giản cả đời." Mộ Hùng cảm thán.
Đây không phải hư ngôn, mà là lời thật.
Lúc Mộ Khinh Ca còn chưa phải Mộ Khinh Ca, ông đã an bài tất cả đường lui cho "tôn nhi" duy nhất. Cho dù trả giá bằng toàn bộ Mộ gia, cũng phải bảo vệ nàng chu toàn.
Nếu Mộ Hùng không thật lòng với nàng, cũng sẽ không đổi được chân tình của Mộ Khinh Ca.
Nụ cười Mộ Khinh Ca hàm chứa nước mắt. Biết Mộ Hùng không nghe thấy lời mình nói, nhưng nàng vẫn thấp giọng: "Con đường cháu gái đi cho dù khổ cũng muốn đi. Gia gia cam tâm để con làm hoàn khố, nhưng con không cam lòng."
Mộ Hùng thở dài, biểu cảm kích động. Mộ Khinh Ca thấy cổ tay áo ông khẽ run: "Ca nhi, ta đã nhận được tin của con. Sau khi nghe tin, tâm tình ta mấy ngày chưa bình ổn lại. Liên Thành ch3t nhiều năm rồi, ta đã sớm thoải mái buông xuôi. Gặp mẫu thân con, thay ta chuyển cáo đến nàng, mười chín năm, nên buông bỏ thôi. Người ch3t đi xa, bảo nàng đừng quá chấp nhất, phải giữ gìn sức khoẻ. Người ch3t không thể sống lại, gia gia không hy vọng vì chuyện phụ thân con mà dẫn tới bất kỳ ai bị tổn thương, đặc biệt là con. Với cả nói cho nàng biết, ta biết lúc nàng rời đi không phải ý muốn, cho nên ta không trách. Huống chi nàng còn sinh cho Mộ gia ta bảo bối là con. Chỉ điểm này, chính là công thần Mộ gia chúng ta. Còn có..."
Mộ Hùng mím môi trầm mặc.
Tựa hồ sợ tâm tình quá kích động dẫn tới nói năng lộn xộn, nên ông không thể không dừng lại để bình ổn rồi mới mở miệng.
Lòng Mộ Khinh Ca chua xót, lại cảm thấy ấm lòng. Lão gia tử khoan dung rộng rãi, nàng lại không làm được. Mộ gia mười mấy năm điêu đứng, đều nhờ một mình ông chống đỡ.
Đừng quên rằng Mộ Hùng ngay lúc đó cũng trải qua nỗi đau tang thê tang tử. Hơn nữa còn ch3t hai nhi tử, chỉ còn một nữ nhi cô đơn.
Đối với Mộ Liên Dung mà nói, mất đi không chỉ mẫu thân mà còn là huynh trưởng mình luôn tôn sùng, và nhị ca sinh đôi của mình.
Có thể nói, một nhà ba người Mộ gia Lâm Xuyên nương tựa lẫn nhau, cùng nhau chống đỡ vượt qua nỗi đau, kiên cường bước tiếp.
"... Ca nhi nhà ta được làm tỷ tỷ rồi. Cô cô con sinh cho con thêm đệ đệ bảo bối, tính tình lớn. Chờ con trở về cần phải xử lý nó. Con biết không, biểu đệ con ngày thường luôn gây rắc rối. Cô cô không nỡ nên lôi con ra hù nó, khiến nó từ nhỏ đã sợ con. Ồ đúng rồi, biểu đệ con tên là Tiết Thanh Tường." Mộ Hùng lại mở miệng kể chuyện nhà cô cô.
Mộ Khinh Ca bật cười bất đắc dĩ.
Không nghĩ tới mình còn có tiềm năng làm "bà ngoại sói", đúng là cô cô tốt của nàng nha!
Hình tượng huy hoàng của nàng chắc là thành yêu ma dưới tiểu tâm linh của biểu đệ rồi.
"Tiết Thanh Tường, cái tên không tồi." Mộ Khinh Ca nỉ non.
Nàng biết gia gia vốn định nói về đôi đệ muội song sinh của nàng, nhưng lời nói bên miệng lại đổi thành giới thiệu biểu đệ.
Mộ Hùng ngừng lại. Một lát sau, ông lại nói: "Đúng rồi, Ca nhi. Mấy vị bằng hữu của con trước đó không lâu đã tới Mộ phủ thăm lão già ta. Bọn họ nói sắp đi Trung Cổ Giới gặp con, thay con đến thăm ta, bọn họ coi như có tâm."
Mấy vị bằng hữu!
Trong lòng Mộ Khinh Ca vừa động, lập tức nghĩ tới bốn người Mai Tử Trọng, Triệu Nam Tinh, Thương Tử Tô, Chu Linh. Lúc ở phân viện Dược Tháp, bọn họ đã hẹn nhau cùng đi ngao du thiên hạ, cùng nhau rời khỏi Lâm Xuyên.
Hiện tại nàng đi trước một bước, mà họ đã chuẩn bị tới tìm nàng rồi sao?
Nghĩ đến lão bằng hữu gặp nhau, Mộ Khinh Ca bỗng thấy chờ mong.
Mộ Hùng lại kể chút chuyện ở Lâm Xuyên, chuyện Tần quốc, chuyện Mộ phủ, cả chuyện Thiệu mập... Thiệu mập cư nhiên thành thân cưới một danh môn khuê tú, vượt khỏi dự kiến của Mộ Khinh Ca.
Nàng có chút tò mò rốt cuộc là nữ tử nào có thể lấy được hoa tâm của Thiệu mập, khiến hắn từ bỏ hoa hoa cỏ cỏ bên ngoài.
Nói xong lời cuối cùng, Mộ Hùng kể hết lời không còn gì để nói, mới run rẩy hỏi: "Ca nhi, con có đệ đệ muội muội thật sao? Lớn lên giống phụ thân con không? Hay là mẫu thân con? Ai, ta hồ đồ rồi. Lúc cha mẹ con đi, con chỉ là một hài tử, làm sao nhớ rõ mặt mũi họ? Ca nhi, họ đều là cốt nhục Mộ gia ta, là đệ muội ruột của con. Con làm tỷ tỷ phải quản thúc tốt, không thể để họ ném mặt mũi Mộ gia. Nên đánh nên mắng con không cần băn khoăn, có gia gia chống lưng cho con. Có cơ hội... nếu có cơ hội bảo hai đứa về Lâm Xuyên một chuyến thăm gia gia ta."
"Ca nhi, gia gia biết lòng con có giận. Mộ gia chúng ta cũng không phải bụng dạ hẹp hòi. Nói thế nào thì nàng cũng là mẫu thân con, nếu con còn giận thì cùng lắm chờ gia gia gặp nàng, giúp con hung hăng răn dạy một phen được không? Gia gia cũng biết con là hài tử có chủ kiến, ta sẽ không can thiệp vào. Con muốn làm thế nào thì làm, gia gia chỉ hy vọng con đừng ủy khuất mình, tự làm mình khó chịu." Mộ Hùng thấp giọng khuyên nhủ.
Ánh mắt ông lâm vào hồi ức, nỉ non: "Ta còn nhớ hồi con mới mấy tuổi, ban đêm nằm mơ tỉnh lại, con ôm cô cô khóc gọi mẫu thân..."
Mộ Hùng dần dần tiêu tán, hoá thành quang hoa ảm đạm rồi biến mất.
Mộ Khinh Ca đứng im, biết là phù truyền tin kết thúc.
"Gia gia, đó là cháu gái chân chính của ngài, không phải con." Mộ Khinh Ca yên lặng trả lại một câu cuối cùng của Mộ Hùng.
Ý Mộ Hùng, nàng hiểu.
Tang Tuyết Vũ và Tang Dực Trần là huyết mạch Mộ gia, bất kể thế nào đều phải về nhận tổ quy tông, trở thành Mộ Tuyết Vũ và Mộ Dực Trần.
Về Tang Lam Nhược, Mộ Hùng không trách bà ta, tương đối bình thản đối với chuyện Mộ Liên Thành có sống lại được hay không. Dù sao ở trong lòng ông, nhi tử ông kiêu ngạo nhất đã ch3t mười chín năm.
Chuyện ch3t đi sống lại quá mức mơ hồ, dù ông hy vọng nhi tử sống lại nhưng cũng biết cái giá phải trả trong đó. Nếu lấy mạng đổi mạng, ông thà rằng từ bỏ hy vọng này.
Câu nói của ông là nói cho Tang Lam Nhược, cũng nói cho Mộ Khinh Ca.
Hiện giờ Mộ Khinh Ca là bảo bối trong lòng ông. Ông không hy vọng Mộ Khinh Ca bị bất kỳ thương tổn gì, cũng không hy vọng nàng xông vào nguy hiểm.
Mặc dù Mộ Hùng không nói rõ, Mộ Khinh Ca vẫn cảm nhận được ý ông.
Mà Mộ Khinh Ca có tha thứ Tang Lam Nhược hay không, hay có nhận bà là mẫu thân không, ông đều không can thiệp. Chỉ muốn nói Mộ Khinh Ca rằng từ nhỏ nàng đã khát vọng mẫu thân, đừng vì mãi oán trách mà lỡ cơ hội.
Cho nên nội tâm Mộ Khinh Ca mới trả về một câu, nàng không phải Mộ Khinh Ca khóc nháo gọi nương kia.
Nếu là Mộ Khinh Ca chân chính, có lẽ oán trách xong sẽ tha thứ mẫu thân, khát vọng từ nhỏ thiếu hụt tình thương của mẹ.
Nhưng nàng chỉ là một linh hồn thay thế.
Nàng không có bất kỳ chờ mong nào về Tang Lam Nhược, càng không nhớ nhung gì.
"Tiểu Ca nhi, nàng không sao chứ." Mộ Khinh Ca trầm mặc khiến Tư Mạch có chút lo lắng.
Mộ Khinh Ca lại ngước mắt nhìn hắn, thần sắc cổ quái: "Chàng chưa nói cho ta biết cách thức truyền tin của phù truyền tin."
"..." Tư Mạch nghẹn lời. Hắn không rõ, đây là trọng điểm sao?
Mộ Khinh Ca lại tới gần hắn, nghiến răng nghiến lợi: "Ta nhớ lúc truyền tin cho gia gia, ta vừa mới tắm gội xong. Đầu tóc rũ rượi, cộng thêm chàng cũng y phục không chỉnh tề ngồi cạnh ta."
Đáng ch3t! Tuy đêm đó bọn họ phát sinh quan hệ, nhưng lúc truyền tin nàng vẫn còn là hoàng hoa khuê nữ.
Nếu gia gia thấy hình ảnh lúc đó, sẽ nghĩ thế nào?
"Tiểu Ca nhi..." Tư Mạch chớp chớp mắt ủy khuất.
Mộ Khinh Ca trừng cháy mắt.
"Tiểu Ca nhi yên tâm, ở Lâm Xuyên ai ai cũng biết chuyện chúng ta, sẽ không ai chê cười nàng." Tư Mạch giải thích cũng như không.
Mộ Khinh Ca giựt khoé miệng, một phát đấm vô mắt Tư Mạch.
Tư Mạch không trốn, cứng rắn chịu một đấm.
"Hừ." Mộ Khinh Ca xoay người ngạo kiều rời đi, không thèm để ý tên gia hoả phúc hắc này nữa.
...
Sáng sớm hôm sau, Mộ Khinh Ca gọi Tang Tuyết Vũ và Tang Dực Trần vào.
"Ta muốn các ngươi về Lâm Xuyên một chuyến." Lời nói của nàng không cho nhân nhượng, càng không như Mộ Hùng cho hai người lựa chọn.
Nếu nàng có thể đến Trung Cổ Giới, vậy hai người bọn họ về Lâm Xuyên có gì khó?
Tang Tuyết Vũ và Tang Dực Trần bị chấn động không nhẹ.
Bọn họ nhìn nhau, rồi không hẹn mà cùng nhìn Mộ Khinh Ca.
Mộ Khinh Ca xoay người đối mặt với họ, không cho phản bác: "Một năm, ta cho các ngươi một năm. Bất kể biện pháp gì, các ngươi phải trở về Lâm Xuyên gặp gia gia. Hơn nữa phải sửa thành họ Mộ. Trước khi ta rời khỏi Lâm Xuyên, gia gia đã truyền chức gia chủ cho ta. Nếu các ngươi nghe lời ta, ta sẽ cho phép các ngươi tiến vào gia phả Mộ gia. Nếu không làm được, về sau chúng ta không còn quan hệ."
Đây là mệnh lệnh, không phải đàm phán.
Mộ Khinh Ca cứng rắn trước giờ, nàng nhìn ra trong lòng hai người này có Mộ gia nên mới cho cơ hội. Nếu lòng hai người không có Mộ gia, chỉ lấy họ Tang, nàng thậm chí sẽ không nói cho Mộ Hùng biết sự tồn tại của họ, đỡ khiến ông thương tâm thất vọng.
"Lão đại đã liên hệ với gia gia? Có thể để chúng muội và gia gia nói mấy câu không?" Tang Tuyết Vũ lập tức hiểu.
Nàng vừa nhắc nhở, Tang Dực Trần cũng kích động theo.
Nếu nói trưởng tỷ Mộ Khinh Ca trở thành thần tượng mới của hắn, vậy Mộ Hùng trong ký ức hắn, trong lời nói của mẫu thân là hình tượng cao lớn ngời ngời.
Đối với vị anh hùng trung với quốc, can đảm bảo vệ sa trường, Tang Dực Trần vẫn luôn tự hào, lấy mình là cháu trai ông mà tự hào.