Edit: Diệp Lưu Nhiên
"Thiếu chủ, Đại Tư Tế tới rồi!" Chợt Tuyết Gia kinh hỉ lên tiếng.
Mộ Khinh Ca nhìn nàng, ánh mắt loé tia nghi hoặc: "Ngươi ở đây mà vẫn biết được người đến?"
Tuyết Gia giải thích: "Thiếu chủ có điều không biết, tộc ta có bí pháp có thể cảm ứng hơi thở lẫn nhau. Vừa rồi ta cảm nhận hơi thở của Đại Tư Tế, nói lên ông ấy cách chúng ta không xa. Tuyết Gia đoán sáng sớm mai ông ấy sẽ đến tìm chúng ta."
Nghe Tuyết Gia giải thích, Mộ Khinh Ca chỉ bình tĩnh gật đầu, nhắm mắt lại.
Thấy nàng bình tĩnh, Tuyết Gia thấp thỏm không biết có phải mình nói sai chỗ nào không.
Nàng không nhìn thấu được Mộ Khinh Ca nghĩ gì, cũng không dám quấy rầy.
Huyễn Nhã cầm tay nàng, nàng quay đầu nhìn thì thấy người sau chậm rãi lắc đầu.
Khương Ly ngồi ở góc dựa vào vách xe, ánh mắt hài hước nhìn cảnh này.
Trở lại khách đi3m, vào tiểu viện, Bạch Li còn chưa về. Nhưng thật ra Mai Tử Trọng đã ngồi đợi bên trong. Thấy bốn người bình an trở về, hắn không ở lâu, trực tiếp đứng dậy cáo từ.
"Các ngươi cũng trở về nghỉ ngơi đi." Mộ Khinh Ca phân phó Huyễn Nhã và Tuyết Gia.
Sau đó nàng cùng Khương Ly về phòng mình, đóng cửa lại.
"Thiếu chủ vẫn mang lòng cảnh giác với chúng ta." Nhìn cửa phòng đóng chặt, Huyễn Nhã nói với Tuyết Gia.
Một tia mất mát thoáng qua đôi mắt thông tuệ của Tuyết Gia: "Trước giờ ngài ấy chưa từng che giấu lòng cảnh giác. Không trách được ngài, dù sao chúng ta có quá nhiều bí mật."
Huyễn Nhã gật đầu, nụ cười chua xót: "Lúc trước chủ nhân Mộ tộc định ra cuộc tuyển chọn tàn khốc này, không biết là đúng hay sai. Nếu ta là Thiếu chủ, biết người được đề cử không chỉ có một người. Thuộc hạ phò trợ mình cũng sẽ về dưới trướng kẻ thù sau khi mình thất bại, sợ rằng ai cũng sẽ vậy."
"Chính bởi thời điểm này, Thiếu chủ mới ôm lòng cảnh giác với chúng ta. Hiện giờ ngài đã có được bản đồ, muội bỗng dưng cảm thấy chúng ta không còn cần thiết ở bên ngài." Tuyết Gia nói ra tâm sự.
"Muội muội ngàn vạn đừng nghĩ như vậy!" Huyễn Nhã ngăn nàng suy nghĩ lung tung: "Thiếu chủ đề phòng chúng ta là chuyện bình thường. Bây giờ chỉ có thể chứng minh bằng thời gian."
Tuyết Gia nâng mắt nhìn nàng. Đôi mắt sáng ngời vô trần kia lộ ra mấy phần tìm tòi nghiên cứu.
Lời này không nên do Huyễn Nhã nói ra.
Huyễn Nhã bị nàng nhìn một hồi, che miệng cười nói: "Muội muội cảm thấy ta khác trước sao?"
"Đúng vậy!" Tuyết Gia thầm đáp.
Lúc trước tuy Huyễn Nhã chọn Mộ Khinh Ca là chủ, nhưng vẫn suy tính thiệt hơn. Luôn đặt nặng vào tương lai tộc nhân, tâm lợi ích quá mạnh.
Nhưng vừa rồi khi nàng nói ra lời này, Tuyết Gia có thể cảm giác được giờ khắc này Huyễn Nhã thật sự coi Mộ Khinh Ca là chủ nhân!
"Thật ra ta không khác gì cả." Huyễn Nhã nâng tay vén sợi tóc ra sau tai: "Chỉ là đoạn đường đi theo Thiếu chủ giúp ta càng thêm tin tưởng vào ánh mắt mình. Tương lai Thiếu chủ nhất định sẽ thắng lợi trở thành người thừa kế Mộ tộc chân chính. Nếu ta đã xác định, vậy giữ kẽ chẳng phải tự chặt đứt đường lui sao?"
Huyễn Nhã rất thực tế, nhưng càng đáng tin cậy.
"Ta khác muội muội. Có lẽ muội muội ái mộ Thiếu chủ, bị nhân phẩm và khí độ của ngài thuyết phục nên mới trung thành hầu chủ. Muội muội từng nói chủ nhân của muội là Mộ Khinh Ca chứ không phải Thiếu chủ Mộ tộc. Ta rất xúc động. Mà ta tin tưởng Thiếu chủ, chính là Thiếu chủ Mộ tộc chân chính." Huyễn Nhã cười quyến rũ.
Trong phòng, Khương Ly theo Mộ Khinh Ca vào gian ngủ.
Nàng chắp tay sau lưng, tò mò thăm dò nhìn Mộ Khinh Ca, cười nói: "Ngươi đúng là đề phòng họ trắng trợn."
Mộ Khinh Ca không quan tâm: "Mọi người đều biết rõ lòng nhau cả thôi."
"Ngươi đang lo lắng cái gì?" Khương Ly hỏi.
Mộ Khinh Ca hơi chau mày: "Không phải lo lắng, chỉ là chưa hiểu thấu nên không thể bại lộ bản thân. Thử nghĩ xem, nếu bọn họ thật sự có thể dựa vào hơi thở phán đoán khoảng cách vị trí cụ thể. Họ suốt ngày đi theo ta, chẳng phải bại lộ hành tung của ta?"
Khương Ly suy tư gật đầu: "Vậy ngươi tính định làm gì? Dù sao ngươi đã có được bản đồ, các nàng tạm thời vô dụng với ngươi. Gi3t? Hay là đuổi đi?"
Mộ Khinh Ca câu môi cười nhìn về phía nàng: "Không cần phải gi3t. Về phần có tiếp tục giữ họ lại không, ta cần phải gặp Đại Tư Tế mới quyết định được."
"Nếu đã vậy, hiện tại ngươi không cần nghĩ nhiều. Mọi chuyện chờ gặp được người rồi nói sau, Tuyết Gia kia chẳng phải có nói sáng mai là gặp nhau rồi còn gì." Khương Ly an ủi.
Mộ Khinh Ca gật gật đầu.
Thật ra chuyện Mộ tộc đối với nàng chỉ như buổi tọa đàm.
Ban đầu, nàng coi như đang nghe chuyện cổ tích, vẫn luôn phối hợp vì nàng phải có được manh mối Thần sách cuốn Trung. Đối với Thiếu chủ Mộ tộc gì đó, nàng căn bản chẳng dậy nổi tí hứng thú. Càng đừng nói đến chuyện dẫn dắt con dân Mộ tộc trở về quê hương, khôi phục Mộ tộc.
Bây giờ nàng đã có được thứ mình cần, mà Đại Tư Tế lại tới đúng hẹn.
"Đúng rồi, bản đồ có manh mối gì không?" Khương Ly đột nhiên hỏi.
Thần sắc Mộ Khinh Ca cổ quái nhìn nàng.
Khương Ly bị nàng nhìn đến mất tự nhiên, bất mãn: "Nhìn cái gì? Ngươi rút trí nhớ ta ra rồi, ngươi cho rằng ta còn nhớ được à?"
Mộ Khinh Ca ngượng ngùng thu hồi tầm mắt, nhíu mày nói: "Nhìn không ra là nơi nào, nhưng trên bản đồ có đề bốn chữ... Nhất Niên Hàn Tấc."
"Nhất Niên Hàn Tấc? Nghĩa là gì?" Khương Ly cũng nhíu mày theo.
Mộ Khinh Ca cười nói: "Nếu biết được ý nghĩa bốn chữ này, vậy câu đố sẽ dễ giải quyết."
Khương Ly tán đồng gật đầu: "Dù sao đã có manh mối, cũng coi như có tiến triển. Đừng nóng vội, cứ từ từ."
...
Sáng sớm ngày thứ hai.
Mộ Khinh Ca và Khương Ly dậy sớm, mà Huyễn Nhã và Tuyết Gia cũng đã chuẩn bị tốt bữa sáng.
Mộ Khinh Ca phân phó Tuyết Gia mời Mai Tử Trọng đến cùng dùng bữa.
Lúc Mai Tử Trọng tới, vẫn là bạch y xuất trần. Mộ Khing Ca và Khương Ly nhìn nhau cười, ánh mắt nhìn Mai Tử Trọng còn mang chút trêu ghẹo.
"Làm sao vậy?" Mai Tử Trọng bị hai người nhìn không hiểu ra sao, cúi đầu tự nhìn mình, không thấy có gì không ổn.
"Không có gì, chúng ta là bị choáng ngợp bởi phong thái của Mai sư huynh." Mộ Khinh Ca khen ngợi.
Lời nói không hề khoa trương, Mai Tử Trọng mang đến cho người ta cảm giác thuần túy sạch sẽ và ung dung. Như ánh mặt trời hạ xuống mùa đông có thể xua tan sương mù.
Cũng là người nàng thấy vô hại nhất trong số những người nàng từng tiếp xúc.
Được Mộ Khinh Ca khen, khuôn mặt hắn ửng đỏ như thẹn thùng.
Khương Ly mắt sắc phát hiện ra, lập tức nắm lấy cơ hội trêu ghẹo: "Mai sư huynh đang ngại ngùng kìa?"
Mai Tử Trọng bị nàng chọc trúng, càng đỏ mặt hơn.
Dáng vẻ đứng luống cuống ở đó cứ như thiếu niên e thẹn.
"Ha ha ha ha..." Khương Ly không nhịn được cười ha hả. Nàng vẫn luôn cảm thấy Mai Tử Trọng an tĩnh, không nghĩ rằng hắn còn có mặt đáng yêu như vậy.
"Đừng trêu Mai sư huynh nữa." Mộ Khinh Ca ngăn cản.
Gì zậy má!
Khương Ly ngừng cười, nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm Mộ Khinh Ca: "Rõ ràng là ngươi khơi mào trước được chứ? Gia hoả phúc hắc nhà ngươi! Hiện tại còn giả vờ giả vịt làm người tốt!"
Mộ Khinh Ca nhướng mày với nàng, nói với Mai Tử Trọng: "Mai sư huynh đừng để ý, Khương Ly luôn không lựa lời. Mau tới dùng bữa kẻo nguội."
Khương Ly tối sầm mặt, mắt vàng xen lẫn oán khí nhìn chằm chằm Mộ Khinh Ca.
Đáng tiếc, Mộ Khinh Ca lại phớt lờ oán khí đó.
Mai Tử Trọng nhẹ gật đầu, khoé miệng vẫn duy trì nụ cười đi vào phòng, ngồi trước bàn ăn.
Bữa sáng là cháo trắng thanh đạm, cộng thêm mấy món điểm tâm tinh xảo, cực kỳ hợp khẩu vị của Mai Tử Trọng.
"Mai sư huynh, sư phụ có khoẻ không?" Mộ Khinh Ca tùy ý hỏi.
Tuy thuật luyện đan của nàng không liên quan gì đến Lâu Xuyên Bách, nhưng vẫn gọi ông một tiếng sư phụ. Ông ấy cũng có hỗ trợ mình.
Mai Tử Trọng buông đũa xuống, nói với Mộ Khinh Ca: "Lúc sắp đi có cố ý gặp sư phụ. Người rất tốt, rất nhớ đệ."
"Sư phụ có tâm." Mộ Khinh Ca cười nói.
Ba người tùy ý tán gẫu, nhanh chóng xong bữa sáng.
Vừa mới thu dọn xong chén đũa, một tia bạch quang dừng ngoài cửa biến thành Bạch Li.
"Cách!"
Bạch Li nấc ra tiếng, dáng vẻ lười biếng thoả mãn.
Nàng bỏ qua Khương Ly và Mai Tử Trọng, trực tiếp đu lên người Mộ Khinh Ca. Cánh tay mềm mại không xương như rắn quấn lên người nàng. Đầu tóc uể oải dựa vô, nói với Mộ Khinh Ca: "Khinh Ca, ta buồn ngủ quá, để ta về ngủ đi. Khả năng là ta sắp đột phá."
Mộ Khinh Ca co rút khoé miệng, vô cùng hâm mộ.
Ra ngoài kiếm ăn là có thể cảm nhận đột phá. Ngủ giấc tỉnh dậy là đột phá. Tốt biết bao.
Dư quang khoé mắt nàng quét tới, thấy Khương Ly cũng bày mặt hâm mộ.
Duy chỉ có Mai Tử Trọng là chưa hiểu rõ ràng.
Mộ Khinh Ca hơi mỉm cười với hắn, vung tay lên đưa Bạch Li vào không gian.
Mai Tử Trọng khiếp sợ nhìn Mộ Khinh Ca, không biết nên nói gì.
Mộ Khinh Ca ho nhẹ một tiếng, giải thích: "Thật ra Bạch Li là linh thú biến thành, bản thể của nàng là Cửu Tuyệt Thôn Thiên Mãng. Là khế ước thú của đệ."
Mai Tử Trọng gật đầu đã hiểu. Nhưng ánh mắt bình thản vẫn không thể che đi khiếp sợ.
"Mai sư huynh hôm nay có dự định gì không?" Mộ Khinh Ca hỏi.
Ngày hôm qua các nàng vội vàng rời đi. Vừa đi chính là một ngày, hại Mai Tử Trọng ngồi ch3t dí trong khách đi3m một ngày. Ngẫm lại đúng là có chút xin lỗi.
Mai Tử Trọng trầm ngâm rồi nói: "Vốn định đi luyện đan, nhưng hiện giờ đến Trung Cổ Giới có nhiều thứ lạ lẫm. Cho nên muốn ra ngoài đi xem một chút."
"Ý tưởng không tồi!" Khương Ly cười nói: "Hôm nay Khinh Ca có việc phải đợi ở khách đi3m. Không bằng chúng ta cùng nhau đi dạo Triều Hàn Thành, thuận tiện tới Lưu Khách thị tộc truyền tin cho nhóm Triệu Nam Tinh."
Vốn Mộ Khinh Ca muốn đích thân truyền tin cho Triệu Nam Tinh, nhưng bây giờ nàng nhiều việc, nên Khương Ly chủ động ôm lấy việc này.
"Cũng được." Mai Tử Trọng gật đầu đáp ứng.
Thấy họ đều có sắp xếp riêng, Mộ Khinh Ca không hỏi thêm gì nữa.
Chỉ chốc lát, Mai Tử Trọng và Khương Ly cùng nhau rời khỏi khách đi3m. Sau khi họ rời đi không lâu, Huyễn Nhã cũng ra ngoài. Trong độc viện khách đi3m chỉ còn lại Mộ Khinh Ca và Tuyết Gia.
Mộ Khinh Ca chờ một mình trong phòng, cẩn thận phân tích bản đồ nhưng vẫn không thể giải nghĩa được bốn chữ kia. Trong lòng nàng mơ hồ có cảm giác chỉ cần làm rõ ý bốn chữ này, nàng có thể biết bản đồ đánh dấu nơi nào.
Đến trưa, Tuyết Gia rốt cuộc dẫn theo một người khoác áo choàng, tay cầm trượng dài đi tới.
Hai người còn chưa tới gần, Mộ Khinh Ca mở mắt ra trực tiếp nhìn vào người cầm trượng kia. "Tới rồi!" Chờ được người phải chờ, đôi mắt thanh thấu càng thêm sáng ngời.
"Thiếu chủ, Đại Tư Tế đã tới." Tuyết Gia đi đến trước mặt Mộ Khinh Ca, nói với nàng.
Mà người đứng cạnh nàng cũng vươn bàn tay già nua bỏ mũ xuống.
Một khuôn mặt già cỗi quen thuộc xuất hiện trước mắt Mộ Khinh Ca.
Đại Tư Tế Di tộc đặt bàn tay không cầm trượng lên ng.ự.c, cúi đầu trước Mộ Khinh Ca: "Thiếu chủ!"