Tuyệt Thế Thần Y: Nghịch Thiên Ma Phi

Chương 87

Edit: Diệp Lưu Nhiên

_________________

Mộ Khinh Ca trong lòng suy tư. Ai sẽ mời nàng vào cung?

Nếu là hoàng đế, trực tiếp phái người tới tuyên chỉ, làm sao sẽ phái thiệp mời? Thái hậu? Không có khả năng, Trường Nhạc không phải phụng bồi nàng đi lễ phật sao? Vậy còn có ai? Khương quý phi? Hàn hoàng hậu?

Mộ Khinh Ca đem khả năng trong lòng từng cái loại trừ, nhưng vẫn không nghĩ được là ai.

Không thể nghĩ ra liền bỏ qua, Mộ Khinh Ca sau khi đuổi quản gia đi, bản thân liền vào Trì Vân uyển.

Lần này, nàng trừ bỏ muốn chế tác vũ khí cho binh sĩ, còn muốn luyện chế một ít đan dược cấp thấp khôi phục, cường kiện thể trạng, chuẩn bị cho huấn luyện về sau.

Vũ khí từng binh sĩ, nàng không tính qua tay gia gia. Hai người còn có cái hẹn ba tháng trước đó, với tư cách là phương đối lập, Mộ Khinh Ca làm sao sẽ dễ dàng để cho quân địch biết được lá bài tẩy của mình?

Vì vậy, nàng chỉ có thể tự mình đi tìm thợ rèn chế tạo. Chuyện này, có lẽ Thiệu mập mạp có thể giúp đỡ, phụ thân hắn là Đô Úy triều đình, biết người nào có thể chế tạo binh khí tốt.

Trước khi quay về, nàng đã phái người thông tri mập mạp, ước hẹn hôm nay làm chuyện này.

Trong Trì Vân uyển, Mộ Khinh Ca đem vũ khí binh sĩ quen thuộc trong đầu sàng lọc một lần, xác định vài loại có thể phát huy ở dị thế này, có thể chế tạo nên, đem từng cái phân giải, phác trên bản vẽ.

Sau khi chuẩn bị xong, liền chờ mập mạp tới cửa.

Vừa mới đem bản vẽ phác thảo vào trong ngực, phía trước liền có người tới báo, Thiệu mập mạp đã đến.

Mộ Khinh Ca lập tức ra khỏi Trì Vân uyển, hướng phía trước đi tới.

Nhiều ngày không thấy Thiệu mập mạp, lần này gặp lại, Mộ Khinh Ca cảm thấy tên mập này lại to thêm một vòng, cả người càng thêm mượt mà, càng thêm giống một trái bóng.

Tránh khỏi cái ôm nhiệt tình của Thiệu mập mạp, Mộ Khinh Ca ghét bỏ nói: "Mập mạp, ngươi nên giảm béo."

Thiệu mập mạp lập tức mặt suy sụp, ai oán nói: "Lão đại, đến ngươi cũng nói ta như vậy."

"A? Còn có ai nói như vậy với ngươi?" Ánh mắt Mộ Khinh Ca nhẹ chuyển, nghe ra trong lời nói một tầng hàm nghĩa khác.

"Còn có thể là ai, còn không phải là nương ta sao?" Thiệu mập vẻ mặt ủy khuất: "Ta cũng không muốn béo như vậy! Ta uống nước thôi cũng sẽ tăng hai lạng thịt, ta có biện pháp nào? Còn bắt ta giảm béo, nói còn tiếp tục mập nữa thì đến tức phụ cũng không kiếm được. Ngươi nói, có nguyền rủa thân nhi tử vậy sao?"

Mộ Khinh Ca ngộ ra.

Tuổi Thiệu mập mạp và nàng không sai biệt lắm, qua năm, nàng phải cử hành quan lễ. Dựa theo lễ pháp Tần quốc, nam tử cử hành quan lễ, liền tính là trưởng thành, phải suy xét đến hôn nhân đại sự. Khó trách mẫu thân mập mạp hắn bắt đầu nóng nảy.

Mộ Khinh Ca đồng tình vỗ vỗ bả vai Thiệu mập mạp: "Huynh đệ, cái này ta không giúp được ngươi." Kỳ thật, vừa rồi trong đầu nàng hiện lên một ý niệm, muốn dùng dược tề cải tạo gien thay đổi thể chất mập mạp. Nhưng, dược tề này không phải là nàng phát minh, không rõ ràng lắm nguyên lý trong đó, nàng chỉ là nhặt được một cái tiện nghi có sẵn thôi. Vạn nhất mập mạp ăn vào, không chỉ không gầy được, ngược lại mập thêm, kia nàng nên tìm ai nói lí lẽ đây?

Cân nhắc một phen, nàng vẫn là từ bỏ ý nghĩ này.

Huống chi, dùng dược cải tạo gien phải thừa nhận thống khổ, cũng không biết mập mạp này có thể thừa nhận được hay không.

"Chân ngươi sao rồi?" Mộ Khinh Ca nhìn xuống chân mập của Thiệu mập mạp hỏi.

Thiệu mập mạp đắc ý nói: "Đã sớm không sao!"

Đều nói thương gân động cốt một trăm ngày, tuy xương cốt mập mạp không gãy, nhưng có thể nửa tháng liền sinh long hoạt hổ, đích xác khiến Mộ Khinh Ca có chút kinh ngạc.

Hôm nay, nàng vốn tưởng sẽ được nhìn thấy hình ảnh tiểu tử này chống quải trượng tới đấy.

"Nếu không có việc gì, vậy đi thôi." Tầm mắt Mộ Khinh Ca thu hồi từ trên đùi hắn. Cặp chân kia, thật có cảm giác y hệt móng heo.

Hai người kề vai sát cánh rời khỏi Mộ phủ, vừa mới đi tới cửa, liền thấy một chiếc xe ngựa từ xa đi tới, chậm rãi ngừng trước cửa Mộ phủ.

Mộ Khinh Ca có chút nghi hoặc, tò mò là ai tới Mộ phủ bái phỏng.

Đột nhiên, xe ngựa còn chưa dừng hẳn, liền truyền tới thanh âm quen thuộc.

Thanh âm kia nhu nhu nói: "Thần ca ca chúng ta tới rồi, nhanh lên xuống xe, Liên Liên phải cho tiểu ca ca một kinh hỉ."

"Đừng nóng vội, cẩn thận ngã." Thanh âm nam tử như cũ bình tĩnh, linh hoạt kỳ ảo, nhưng dưới cái bình tĩnh lại khó nén một tia quan tâm.

Khóe miệng Mộ Khinh Ca co lại, nàng đột nhiên nghĩ đến trong miệng lão quản gia nói đến thiệp mời từ hoàng cung là do ai phát ra rồi.

Đoán chừng, chính là vị công chúa khác của Hoàng đế, Vĩnh Hoan công chúa, thiếu nữ ngây thơ cùng nàng trong lúc vô ý quen biết kia.

"Lão đại, thanh âm nam nhân này có điểm quen tai a!" Thiệu mập đứng bên người Mộ Khinh Ca nói.

Đương nhiên quen tai.

Trong lòng Mộ Khinh Ca chửi thầm, nàng không nghĩ tới người nọ cũng đi theo Vĩnh Hoan công chúa tới.

Tự nhiên đi xuống, Mộ Khinh Ca mới vừa tới trước xe ngựa, liền có một thiếu nữ nhanh nhẹn y phục hồng nhạt nhảy xuống xe ngựa.

Mộ Khinh Ca ánh mắt lóe lên, ôm quyền nói: "Bái kiến Hiền Vương, Vĩnh Hoan công chúa."

Tần Diệc Liên xuống xe ngựa vừa nghe thấy thanh âm Mộ Khinh Ca, vội vàng quay người, như bướm trắng nhào vào trong ngực Mộ Khinh Ca, vô cùng vui mừng nói: "A A A! Tiểu ca ca, Liên Liên còn nghĩ muốn cho huynh một kinh hỉ cơ."

Thiếu nữ thân cao mới đến ngực mình, Mộ Khinh Ca xoa xoa búi tóc đáng yêu của nàng, trong tươi cười mang theo vài phần nhu hòa.

Tâm linh Tần Diệc Liên là thuần tịnh tinh khiết, không có bị hoàng gia ô nhiễm, điểm này khó được đáng quý.

Lúc này, từ trên màn xe duỗi ra một bàn tay trắng nhợt, dưới tay, là ống tay áo hoàng sắc.

Tiếp theo, màn xe bị xốc lên, bóng dáng cao lớn đơn bạc đi xuống.

"Thật là Hiền Vương!" Thiệu mập mạp ngơ ngác nói một câu, mới nhớ rõ phải hành lễ.

"Không cần đa lễ." Tần Cẩn Thần nhàn nhạt nói. Nói xong, hắn nhìn Mộ Khinh Ca, đôi mắt hắc bạch phân minh lại phá lệ bình tĩnh, như cũ không có chút gợn sóng: "Hôm nay, ta là bồi Liên Liên."

Tựa hồ là cùng Mộ Khinh Ca giải thích, vì sao hắn xuất hiện ở đây. 
Bình Luận (0)
Comment