Edit: Diệp Lưu Nhiên
Tới Tang gia lần nữa, Mộ Khinh Ca chỉ dẫn theo Mộ Thần và Mộ Bằng.
Tang Thuấn Vương lại tiếp đón bọn họ.
Tràng cảnh máu me ngày hôm qua khiến không ít thị vệ gia nhân vô cùng ấn tượng với Mộ Khinh Ca. Họ không hiểu vì sao Mộ Thần và Mộ Bằng lại đi cùng kẻ đã gi3t chủ tử mình.
Trông có vẻ họ còn coi nàng là chủ!
"Tang gia chủ, lần này tới đây là muốn bồi tội Tang gia vì chuyện hôm qua." Mộ Khinh Ca nói với Tang Thuấn Vương, rũ mắt nhìn hướng Mộ Thần.
Mộ Thần hiểu ý, lập tức đứng ra chắp tay bồi tội Tang Thuấn Vương: "Tang gia chủ, chuyện hôm qua đã quấy nhiễu đến Tang gia. Tất cả là do ta, mong Tang gia chủ chớ trách."
Dứt lời hắn trình lên một số linh thạch trân bảo đặt ở trước mặt, bổ sung: "Đây là tâm ý bồi tội, hy vọng Tang gia chủ nhận lấy."
Hắn nói xong, Mộ Bằng cũng đứng ra nói với Tang Thuấn Vương: "Hôm qua ngộ thương đến mẫu thân của tiểu thư Tuyết Vũ, Mộ Bằng cũng hướng Tang gia chủ bồi tội."
Tang Thuấn Vương lẳng lặng nhìn hai người. Đợi bọn họ nói xong, tầm mắt ông mới rời sang Mộ Khinh Ca.
Lúc sau, ông mới nói: "Thôi, việc hôm qua coi như xong."
"Đa tạ Tang gia chủ."
"Đa tạ Tang gia chủ."
Mộ Thần và Mộ Bằng thả lỏng, đồng thời thối lui ra phía sau Mộ Khinh Ca.
Bọn họ không hẹn mà cùng nhìn về phía Mộ Khinh Ca. Nội tâm đều cho rằng Mộ Khinh Ca muốn bọn họ xin lỗi ở đây là bởi vì không muốn trở mặt với Tang gia, tâm tư cũng giống Mộ Lạc Phong là muốn nghênh thú tiểu thư Tang gia Tang Tuyết Vũ.
Ai bảo trên Nhật Mộ thảo nguyên, Mộ Khinh Ca nhiều lần ra mặt vì Tang Tuyết Vũ?
Không nghĩ rằng bọn họ vừa lui ra sau, Mộ Khinh Ca lại gật đầu nhàn nhạt mở miệng: "Nếu ân oán hôm qua đã giải quyết xong, vậy ta muốn đề cập đến một việc khác. Nghe nói Mộ Liên Thành làm phiền ở quý phủ mấy năm. Hôm nay ta tới là muốn đón người về."
Mộ Liên Thành?!
Mộ Liên Thành là ai?
Mộ Thần và Mộ Bằng không hiểu ra sao.
Nhưng họ Mộ này, khiến nghi ngờ mọc lan tràn trong lòng họ. Ánh mắt hoài nghi nhìn về phía Tang Thuấn Vương: "Chẳng lẽ Tang gia lén giam cầm người Mộ gia?"
Chủ yếu là thái độ của Mộ Khinh Ca không phải đến vì Tang Tuyết Vũ, mà vì Mộ Liên Thành, chứng minh người này cực kỳ quan trọng với nàng!
Tuy không rõ Mộ Liên Thành là ai, nhưng không gây trở ngại Mộ Thần và Mộ Bằng bảo vệ Mộ Khinh Ca.
Mộ Thần hơi nhíu mày, giọng điệu không còn mang ý xin lỗi như trước: "Tang gia cư nhiên giấu giếm người của Mộ tộc ta?"
Tang Thuấn Vương hơi liếc mắt nhìn hắn, rồi nhìn Mộ Khinh Ca, trầm giọng: "Ngươi nói phụ thân mình như vậy? Cũng nói chuyện với ngoại tổ phụ của mình như vậy?"
Cái gì!
Phụ thân?
Ngoại tổ phụ?
!
Mộ Thần và Mộ Bằng hỗn độn trong gió.
Bọn họ không hiểu Mộ Khinh Ca và Tang gia là quan hệ gì.
Đối mặt Tang Thuấn Vương chất vấn, thần sắc Mộ Khinh Ca bình tĩnh không nhìn ra cảm xúc. Nàng sớm đoán trước sẽ bị nhận ra thân phận. Huống chi còn trải qua chuyện ngày hôm qua?
Cho nên nghe vậy nàng không mấy kinh ngạc. Nàng chỉ chậm rãi nhìn ông, khóe môi nhẹ cong: "Tang gia chủ, thỉnh nói cẩn thận. Khinh Ca từ nhỏ lớn lên cùng gia gia và cô cô, không biết ngoại tổ phụ là ai."
Cặp mắt thâm thúy của Tang Thuấn Vương nhìn nàng, hơi xẹt qua cảm xúc mất mát. Ông thở dài: "Không trách con, lòng con có oán khí cũng phải."
"Oán khí?" Mộ Khinh Ca cười càng tươi, xen lẫn châm chọc: "Tang gia chủ lo lắng nhiều. Ta tới đây chỉ muốn tới đón Mộ Liên Thành, ta bảo đảm chỉ cần mang người đi, sau này ta sẽ không đến Tang gia quấy rầy an bình bất kỳ kẻ nào."
"Con sao phải khổ như thế? Con biết hôm qua con vừa đi, mẫu thân con thương tâm thế nào không?" Tang Thuấn Vương nhấn mạnh.
Mộ Khinh Ca không để tâm: "Tang gia chủ lại nói đùa, Khinh Ca không có ấn tượng gì về mẫu thân. Nếu coi như người lạ, thì có gì phải thương tâm?"
"Con vẫn còn giận." Tang Thuấn Vương tổng kết.
Mộ Khinh Ca cười lạnh lùng, không giải thích.
Dù sao nàng có giải thích thế nào, ông ta đều sẽ cho rằng mình đang phát ti3t oán khí tích tụ nhiều năm. Cho rằng mình phát ti3t xong rồi, sẽ trình diễn cảnh mẹ con nhận nhau, ông cháu nhận nhau?
Vậy sai rồi! Nàng nói đều là thật!
Mục đích của nàng đích xác là Mộ Liên Thành. Tang Lam Nhược không có cách cứu sống người, nàng có, vậy không cần tiếp tục để người ở lại Tang gia.
Hơn nữa nàng đúng là không quen biết ngoại tổ phụ, càng không muốn dính dáng đến Tang gia.
Cố tình, Tang Thuấn Vương lại không tin.
Hai người đối thoại khiến Mộ Thần và Mộ Bằng đứng cạnh nghe cứ bị xoay mòng.
Bọn họ biết rõ lai lịch Mộ Khinh Ca, là đi từ Lâm Xuyên tới đây. Nếu từ Lâm Xuyên tới, vậy sao lại có quan hệ với Tang gia?
"Thiếu chủ." Mộ Thần rũ mi nhẹ gọi Mộ Khinh Ca.
Mộ Khinh Ca chậm rãi rũ mắt, nói Mộ Thần: "Các ngươi không cần nhúng tay." Đây là việc riêng của nàng. Mang theo hai người bọn họ là nhìn trúng thực lực của họ, tránh thời điểm đối mặt với Tang gia, nàng bị hạn chế.
Nàng nói lời này, Mộ Thần và Mộ Bằng im lặng.
Trong lòng bọn họ, Mộ Khinh Ca không phải Mộ Lạc Phong, không cần ra mặt giải quyết hộ đối phương. Mộ Khinh Ca có thể xử lý tốt, chỉ khi nàng cần thì họ mới ra tay.
Tang Thuấn Vương yên lặng, ông nhìn ra ánh mắt Mộ Khinh Ca có coi thường.
Không phải nàng lạt mềm buộc chặt, mà thật sự là coi thường Tang gia. Càng không muốn dính dáng gì đến Tang gia.
Sảnh chính lâm vào quỷ dị trầm mặc.
Mộ Khinh Ca đứng lên đánh vỡ trầm mặc: "Nếu Tang gia không thể đưa ra quyết định, vậy thì hãy thương lượng với người có thể đưa ra quyết định. Ba ngày sau ta sẽ đến đón người. Mặt khác, thỉnh chuyển cáo đến bà ta, nếu Mộ Liên Thành ở bên bà mười mấy năm vẫn không tỉnh lại. Vậy chứng minh bà ta không có năng lực này. Bà không có, ta có!"
Nói xong, Mộ Khinh Ca định rời đi.
"Từ đã." Tang Thuấn Vương đột nhiên mở miệng, ngăn cản nàng rời đi.
Mộ Khinh Ca quay đầu nhìn ông, nhướng mày.
Tang Thuấn Vương nhìn nàng. Tầm mắt hai người giao nhau giữa không trung, xẹt qua tia lửa. Đột nhiên, ông ngửa đầu cười ha hả.
Tiếng cười khó hiểu, khiến Mộ Thần và Mộ Bằng đều đề phòng.
Mà sâu trong cặp mắt Mộ Khinh Ca ẩn chứa tia suy tư.
Cười xong, Tang Thuấn Vương mới sáng quắc nhìn về phía Mộ Khinh Ca: "Con thú vị hơn đôi đệ muội của con nhiều. Con không chịu nhận ta là ngoại gia gia cũng được, nhưng lão phu sẽ không truyền lời thay con. Con muốn nói gì với nàng thì tự mình đi nói."
Mộ Khinh Ca không tỏ ý kiến với xưng hô "ngoại gia gia" này.
Phải nói là, ba chữ "ngoại gia gia" như nghe tai này vào tai kia, càng không để lại dấu ấn trong lòng.
Nhưng nàng hiểu ý ông.
Ông muốn nàng đi gặp Tang Lam Nhược!
Gặp sao?
Hôm qua đã gặp nhau, chỉ là nàng không hề liếc mắt nhìn người được gọi là mẫu thân lấy một cái.
Không gặp?
Nếu không gặp, vậy mất công tới Tang gia một chuyến lại thành công cốc?
"Mời Tang gia chủ báo nơi ở." Lập tức Mộ Khinh Ca ra quyết định.
"Ta dẫn con đi." Ai ngờ Tang Thuấn Vương lại chủ động đứng dậy khỏi ghế chủ vị, nói.
Hành động của ông khiến Mộ Khinh Ca hơi nhíu mày, không đoán ra ông muốn làm gì? Vì sao nhiệt tình như thế?
"Thiếu chủ không thể!" Mộ Thần đứng ra ngăn cản. Hắn che trước người Mộ Khinh Ca, ngăn nàng đi theo Tang Thuấn Vương rời đi. Mộ Bằng cũng đứng ra bảo vệ Mộ Khinh Ca, ánh mắt đề phòng.
Bọn họ không hiểu giữa Mộ Khinh Ca và Tang gia là quan hệ gì.
Nhưng từ thái độ của Mộ Khinh Ca, họ có thể đoán ra Mộ Khinh Ca không có hảo cảm gì với Tang gia, lại có thêm ân oán không rõ. Một khi đã vậy, bọn họ không thể để nàng mạo hiểm.
Mộ Khinh Ca nhìn họ, không nói.
Tang Thuấn Vương nhìn qua, sắc mặt trầm xuống: "Thế nào? Các ngươi sợ lão phu mưu hại chính cháu ngoại của mình sao?"
Tuy Mộ Thần và Mộ Bằng khiếp sợ, nhưng họ đều nhìn Mộ Khinh Ca, chờ nàng quyết định.
Mộ Khinh Ca không nói một câu.
Mộ Thần vội nói: "Thiếu chủ..." Hắn khẽ lắc đầu, là muốn nói Mộ Khinh Ca đừng dễ dàng đi theo Tang Thuấn Vương. Ít nhất, phải mang theo hai người họ.
Mộ Khinh Ca nhận ra họ lo lắng.
Đôi mắt thanh thấu dừng trên hai người Mộ Thần, chuyển qua Tang Thuấn Vương. Một lúc sau, nàng mới ấn tay Mộ Thần đang che chở mình xuống.
Nàng phân phó: "Các ngươi ở đây chờ ta."
"Thiếu chủ!"
"Thiếu chủ!"
Mộ Thần và Mộ Bằng đều cảm thấy không ổn.
Nhưng quyết định của Mộ Khinh Ca chưa bao giờ thay đổi. Nàng chỉ trấn an hai người: "Tang gia chủ muốn mưu hại ai, không cần tốn công như vậy. Nơi này là Tang gia, ông ta chỉ cần vung tay hô lên, ba người chúng ta đều khó thoát."
Nàng nói có lý, Mộ Thần và Mộ Bằng rốt cuộc thỏa hiệp.
"Thiếu chủ, phải cẩn thận. Nếu có dị thường, lập tức hét to lên, chúng ta sẽ tới ngay!" Mộ Thần dặn dò Mộ Khinh Ca.
Mộ Khinh Ca nhàn nhạt gật đầu.
Trên thực tế, nếu thật sự có gì nguy hiểm, nàng sẽ trốn vào không gian cho an toàn.
Mộ Thần và Mộ Bằng rốt cuộc thối lui.
Mộ Khinh Ca đi tới chỗ Tang Thuấn Vương, nói: "Tang gia chủ dẫn đường đi."
Tầm mắt Tang Thuấn Vương quét qua ba người họ một vòng, nhẹ gật đầu mang theo Mộ Khinh Ca rời khỏi sảnh chính, vòng vào hậu viện Tang gia.
Trên đường có không ít người Tang gia đều tò mò đánh giá Mộ Khinh Ca đi sau Tang Thuấn Vương.
Mà Mộ Khinh Ca vẫn luôn duy trì dáng vẻ vân đạm phong khinh trước những ánh mắt dòm ngó, không hề thấp thỏm và co ro. Tang Thuấn Vương yên lặng quan sát nàng, nội tâm không ngừng gật đầu.
"Con và hai người kia có quan hệ gì? Hôm qua các con đối đầu nhau, hôm nay họ lại trung thành con như thế?" Tang Thuấn Vương không nghĩ ra, ngày hôm qua nàng vừa mới gi3t Mộ Lạc Phong là Thiếu chủ của họ xong. Sao hôm nay bọn họ lại về dưới trướng ngoại tôn nữ nhà mình?
Hơn nữa ông không quên, từ thời khắc ngoại tôn nữ xuất hiện, biểu hiện hai người kia dị thường cung kính.
"Tang gia chủ có phải quản quá rộng rồi không?" Nhưng vấn đề của ông không được giải thích. Mộ Khinh Ca chỉ châm chọc một câu.
Tang Thuấn Vương trừng mắt, lại khôi phục như thường.
Ông chậm rãi lắc đầu, cảm thán nói: "Tính tình này của con đúng là có chút giống mẫu thân con."
Mộ Khinh Ca im lặng không nói, không muốn tranh luận đề tài này.
Tính cách nàng giống Tang Lam Nhược? Làm ơn, nàng không phải Mộ Khinh Ca chân chính. Tính cách nàng có từ kiếp trước, chỉ giống mình thôi!
Đi một lúc, Tang Thuấn Vương lại nói: "Hôm qua ta có hỏi mẫu thân con rằng con có mang huyết mạch truyền thừa Tang gia không, nàng trả lời không có."