Tuyệt Thế Thần Y: Nghịch Thiên Ma Phi

Chương 887

Edit: Diệp Lưu Nhiên

Tang tộc không cho phép người ngoài tiến vào nội phủ.

Đây là nơi mà người thuộc Tang tộc phải đến khi còn nhỏ, cũng là một đường ranh giới. Năm tuổi, nếu có thể nghiệm chứng ra huyết mạch Luyện khí sư, tức thì có thể ở lại nội phủ học tập trở thành một Luyện khí sư. Nếu không kế thừa huyết mạch thì không bao giờ được vào lại đây, phải sinh hoạt ngoài phủ.

Trưởng thành nếu không thể có thành tựu ở mặt khác, vậy chỉ có thể làm quản sự bình thường xử lý việc vặt trong gia tộc.

"Lúc đệ năm tuổi đã cùng Tuyết Vũ tới đây. Sau đó đệ không tới nữa." Đánh giá kiến trúc mơ hồ trong trí nhớ, Mộ Dực Trần đi cạnh Mộ Khinh Ca nhỏ giọng nói.

Mộ Khinh Ca điềm tĩnh đánh giá bốn phía. Nàng biết đây là nơi tụ hội Luyện khí sư Tang tộc từ miệng Tang Thuấn Vương.

Hôm nay là ngày nàng khảo nghiệm huyết mạch.

Vì nàng đã bỏ lỡ thời gian nghiệm chứng. Nên khảo nghiệm hôm nay cố ý chuẩn bị vì nàng, chỉ có mình nàng tiếp nhận khảo hạch.

Tang Thuấn Vương nói rằng đây là cơ hội tốt nhất để nàng chứng minh bản thân trước mặt Tang tộc.

Chỉ cần nàng hiển lộ huyết mạch truyền thừa, vậy nàng có thể quang minh chính đại học tập thuật luyện khí.

Cho nên hôm nay phá lệ cho phép tất cả mọi người vào xem kết quả nghiệm chứng. Đương nhiên nói thì nói vậy, nơi khảo nghiệm ở nội phủ căn bản không chứa được gần mười vạn người, vì thế phần lớn đều là tộc nhân kế thừa thiên phú huyết mạch, và một vài trưởng bối có bối phận.

Khiến người ta kinh ngạc chính là sáu vị Thái Thượng trưởng lão vẫn bế quan trong tộc địa, vậy mà cũng phái người đến quan sát kết quả khảo nghiệm.

Có thể thấy được màn khảo nghiệm huyết mạch Mộ Khinh Ca được bao nhiêu chú ý.

"Lão đại, vì sao huynh và Tuyết Vũ đều có thể kế thừa huyết mạch Tang gia, mà đệ thì không được? Chẳng lẽ vì đệ là nam nhân sao?" Mộ Dực Trần khó hiểu vò đầu.

Hắn thật sự không nghĩ ra!

Mộ Khinh Ca nhìn hắn, thong thả nói: "Không kế thừa thì không kế thừa, để tâm nhiều làm gì? Bất kể thiên phú huyết mạch nào đều kém xa sự cố gắng và kiên trì của bản thân."

Mộ Dực Trần gật đầu thật mạnh: "Đệ đã biết, lão đại!"

Nội tâm hắn đang kích động, hắn rất muốn biết huyết mạch Mộ Khinh Ca nồng đậm bao nhiêu: "Thời điểm Tuyết Vũ nghiệm chứng, nồng độ huyết mạch của tỷ ấy là cấp sáu. Nghe nói là người có nồng độ huyết mạch đậm nhất Tang gia gần trăm năm nay."

"Nồng độ huyết mạch?" Mộ Khinh Ca khó hiểu.

Mộ Dực Trần gật đầu, giơ tay chỉ vào cột đá trắng ngà, giải thích: "Lão đại có nhìn thấy cột đá kia không? Không biết do tài liệu nào làm thành, chỉ cần đặt tay vào khe lõm, nhỏ một giọt máu là có thể nghiệm chứng ra nồng độ huyết mạch. Tổng cộng có mười cấp, nghe nói ngoại trừ lão tổ đời thứ nhất từng đạt cấp mười ra, mấy vạn năm nay không xuất hiện thêm người nào. Có thể đạt tới cấp bảy cũng đã là rất lợi hại. Ngoại gia gia cùng lắm mới lên cấp bảy mà thôi, mẫu thân cũng là cấp bảy. Nhưng ngoại gia gia nói rằng mười mấy năm qua, nương đã bỏ bê huyết mạch."

Mộ Khinh Ca nhìn cây cột kia. Nàng cảm thấy thực thần kỳ, cư nhiên có thể kiểm tra ra nồng độ huyết mạch.

Nàng không cảm thấy máu của mình có khác gì so với người ta.

Đi xuyên hành lang dài, Mộ Khinh Ca và Mộ Dực Trần xuất hiện trước mặt mọi người.

Đương nhiên không có gần mười vạn người chờ xem kết quả của nàng, chỉ có hai ba vạn thôi. Trong đó chiếm phần lớn là người trẻ tuổi.

"Tang tộc có nhiều Luyện khí sư vậy?" Mộ Khinh Ca kinh ngạc.

Mộ Dực Trần gật đầu: "Chân chính có thể luyện khí, đại khái chính là con số này. Nhưng phần lớn họ chỉ có thể luyện ra Linh khí. Khác biệt là phẩm chất binh khí luyện ra tốt hơn một chút so với Luyện khí sư bên ngoài."

Mộ Khinh Ca gật đầu.

Bọn họ xuất hiện cũng khiến đám đông ghé mắt. Mọi người trầm mặc, mang theo hài hước chế nhạo, hoặc là coi thường xem diễn nhìn về phía Mộ Khinh Ca.

Một tiểu tử Tang gia đột nhiên nhô ra, quá độ tuổi nghiệm chứng huyết mạch, còn muốn kiểm tra xem có di truyền thiên phú không, thật nực cười.

"Các ngươi nói xem Mộ Khinh Ca thật sự có huyết mạch luyện khí Tang gia sao?"

"Ha hả, cho rằng là con trai của Lam Nhược cô cô là sẽ có huyết mạch? Đúng là không biết tự lượng sức mình."

"Phải đấy, không thấy tên Tang Dực Trần chả có tí di truyền nào từ Tang Lam Nhược sao."

"Sao ngươi dám gọi thẳng tên húy Lam Nhược cô cô? Không sợ nhóm chấp sự Giới Luật Đường múc ngươi đi à?"

"A, có liên quan gì? Hơn nhau ở bối phận mà thôi. Nghe nói mười chín năm qua nàng ta vẫn dừng ở Luyện khí sư Bảo cấp. Mà ta cũng đã đột phá trở thành Luyện khí sư Bảo cấp cách đây không lâu. Trình độ tương đương, gọi thẳng tên thì có sao?"

"Ồ? Ngươi đã trở thành Luyện khí sư Bảo cấp?"

"Đương nhiên."

"Chúc mừng chúc mừng!"

"Khách khí khách khí!"

Một tràng khen ngợi truyền ra từ góc nào đó.

Các đệ tử trẻ tuổi trong Tang tộc vô luận có bản lĩnh hay không đều đã qua nghiệm chứng huyết mạch, có tư cách đứng trong nội phủ, dĩ nhiên không phục đối với một Mộ Khinh Ca ngang tàng xông vào.

Đây là ngạo khí của người trẻ tuổi, các trưởng bối gia tộc không ngăn cản.

Giống như người vừa hô thẳng tên Tang Lam Nhược nói mình đã trở thành Luyện khí sư Bảo cấp, trong đám cùng lứa cũng đã có đủ tiền vốn kiêu ngạo.

"Tang Tinh Vũ, ngươi đã luyện ra binh khí Bảo cấp?" Đột nhiên một thanh âm truyền vào.

Mọi người hơi tránh ra nhường lối cho Tang Chỉ Lan và Tang Dã đi.

"Thì ra là Chỉ Lan muội muội!" Tang Tinh Vũ mỉm cười ngạo nghễ với Tang Chỉ Lan: "Không sai, ta đã có thể luyện ra binh khí Bảo cấp. Hơn nữa còn thông qua khảo hạch cấp bậc gia tộc."

Tang Chỉ Lan xoay chuyển tròng mắt, nghĩ ra một kế. Nàng ta vẫy vẫy tay với Tang Tinh Vũ. Người trước là cháu gái Nhị trưởng lão, người sau là hậu bối chi thứ bình thường, tôn ai, liếc một cái là sáng tỏ.

Tang Tinh Vũ tới trước mặt Tang Chỉ Lan, người sau hạ giọng nói bên tai hắn: "Đợi lát nữa hắn khảo nghiệm xong huyết mạch. Nếu không có huyết mạch thì ngươi cứ làm như vậy..." Nàng ta thì thầm to nhỏ với Tang Tinh Vũ một hồi.

Tang Tinh Vũ khẽ biến sắc, hỏi: "Nếu hắn có huyết mạch thì sao?"

"Nếu có huyết mạch..." Tang Chỉ Lan nhíu mày nghĩ, nói tiếp: "Nếu hắn thật sự có huyết mạch thì không cần gấp gáp, tháng sau là ngày khảo hạch luyện khí, đến lúc đó ngươi đi khiêu chiến hắn."

"Nhưng... Tang Tuyết Vũ chính là muội muội hắn." Tang Tinh Vũ hơi khó xử. Tuy miệng hắn kiêu, nhưng tự hiểu mình chỉ là chi thứ, không thể trêu chọc dòng chính. Huống chi Tang Tuyết Vũ hiện giờ là người đứng đầu trong lớp trẻ Tang gia. Chọc vào nàng, không phải tự tìm ch3t sao?

"Tang Tuyết Vũ thì sao?" Tang Chỉ Lan thấy hắn thoái thác, bất mãn trừng mắt: "Nàng ta không phải là người Tang gia, nói không chừng ngày nào đó sẽ phải bỏ họ Tang, ngươi còn kiêng kị cái gì? Đừng quên ta mới thật sự là đại tiểu thư Tang gia!"

"Biết... đã biết." Tang Tinh Vũ bất đắc dĩ, căng thẳng đáp ứng.

Thấy hắn ngoan ngoãn phối hợp, Tang Chỉ Lan mới hài lòng gật đầu: "Vậy mới phải."

Tang Chỉ Lan lui về, Tang Dã tò mò hỏi: "Chỉ Lan ngươi bảo hắn làm gì vậy?"

Chỉ Lan cười lạnh lùng, ánh mắt phiêu tới chỗ Mộ Khinh Ca: "Ngươi còn nhớ lần chúng ta chịu nhục ở doanh địa Long Nha không? Hôm nay chính là ở Tang gia, nếu ta không làm gì đó, chẳng phải thực có lỗi với mình?"

"Vậy ngươi sắp xếp thế nào? Nói cho ta nghe, ta mới phối hợp tốt được." Tang Dã hưng phấn nói.

Tang Chỉ Lan quắc mắt, mới nói: "Chút việc nhỏ này cần chúng ta ra tay? Ta đã an bài xong, nếu hắn không thể thông qua khảo nghiệm huyết mạch, Tang Tinh Vũ sẽ cổ động mọi người ép hắn cút khỏi Tang gia. Nếu may mắn có huyết mạch, chờ đến lần gia tộc tỷ thí tháng sau, Tang Tinh Vũ sẽ đi khiêu chiến hắn. Ta không tin hắn có thể thắng được Tang Tinh Vũ là Luyện khí sư Bảo cấp?"

"Chỉ Lan, đúng là biện pháp hay!" Tang Dã khen ngợi.

Tang Chỉ Lan cười đắc ý, sâu trong đáy mắt xẹt qua tia âm trầm.

"Lão đại!" Mộ Tuyết Vũ trước một bước tới bên cạnh Mộ Khinh Ca, quay đầu nhìn đám tộc nhân đó rồi nói: "Ngoại gia gia bảo huynh đi lên."

Nói xong, nàng lại bảo Mộ Dực Trần: "Dực Trần, ngươi ra chỗ khác đợi đi." Sau đó lại không yên tâm dặn dò thêm: "Không được gây chuyện."

"Đã biết, hai người đi đi." Mộ Dực Trần gật đầu đáp ứng, lui về sau mấy bước.

Mộ Tuyết Vũ mới nói với Mộ Khinh Ca: "Lão đại, chúng ta đi thôi."

Mộ Khinh Ca nhẹ gật đầu, không mấy hứng thú lắm với chuyện khảo nghiệm huyết mạch. Nhưng cũng hiểu đây là sân khấu cần phải đi qua.

Chỉ là không ngờ có nhiều người vây xem chờ chê cười nàng như vậy.

Đúng! Chính là chê cười.

Mộ Khinh Ca là người nào? Đôi mắt đám trẻ Tang tộc không hề che giấu cảm xúc, liếc mắt đảo qua là hiểu.

Đám đông này ngoại trừ tò mò xem nàng có huyết mạch hay không, còn hy vọng chê cười nàng nhiều hơn.

Dù sao nàng đã gây ra động tĩnh lớn tại tộc địa Tang gia, kinh sợ không ít người. Hôm nay nếu khảo nghiệm không bằng, vậy nàng trong mắt họ chính là trò cười.

Đi theo Mộ Tuyết Vũ lên đài cao, Tang Thuấn Vương và Nhị trưởng lão, Tam trưởng lão đã chờ ở đó.

Tầm mắt Mộ Khinh Ca đảo qua, phát hiện ngoại trừ ba người đó thì còn có một lão nhân. Mộ Khinh Ca không xa lạ với bóng người kia, chính là một trong sáu vị Thái Thượng trưởng lão từng gặp hôm qua.

"Nhị trưởng lão có thường xuyên gây khó dễ các ngươi không?" Trên đường, Mộ Khinh Ca chợt hạ giọng hỏi Mộ Tuyết Vũ. Nàng không quên hôm qua ở tộc địa và lúc ở sảnh chính Tang gia, Nhị trưởng lão này rất hung hăng.

Mộ Tuyết Vũ cũng hạ giọng: "Gây khó dễ thì không có, chỉ là trong mắt Nhị trưởng lão không chứa được một hạt cát, ngứa mặt việc gì đều sẽ nói thẳng. Với cả cháu gái ngài ấy là Tang Chỉ Lan."

Tang Chỉ Lan?

Mộ Khinh Ca hồi tưởng lại chút, lập tức nghĩ tới là ai.

"Chính là nữ tử khắp nơi đối nghịch với ngươi?" Mộ Khinh Ca nói.

Mộ Tuyết Vũ gật đầu: "Thiên phú nàng ta thấp hơn muội. Có lẽ nàng ta cảm thấy sự tồn tại của muội đã cướp đi mọi thứ vốn nên thuộc về nàng ta. Chỉ là miệng lưỡi cãi nhau, nàng ta vẫn chưa làm ra chuyện gì khác người."

Nghe Mộ Tuyết Vũ nói, nếu không phải nàng có tâm giấu giếm, thì hoàn cảnh Tang gia trong lòng Mộ Khinh Ca còn xem như tương đối hài hòa.

Tranh cãi nhỏ không ảnh hưởng đến toàn cục. Nàng là người đã trải qua cung biến, sao còn sợ hãi?

Nhưng nếu muốn chơi trò soán quyền mưu sát, tốt nhất chớ chọc đến nàng. Nếu không, lấy thủ đoạn của nàng, Tang gia chung quy vẫn phải ch3t vài người.

Mộ Khinh Ca ngẩng đầu nhìn trời, trong lòng chợt dâng lên cảm giác đứng trên nơi cao hứng gió lạnh.

Không phải nàng kiêu ngạo, mà đám người đứng phía dưới rõ ràng không phải đối thủ cùng cấp bậc với nàng nha! Còn muốn chê cười nàng, chê cười nàng dễ lắm à?
Bình Luận (0)
Comment