Tuyệt Thế Thần Y: Nghịch Thiên Ma Phi

Chương 901

Edit: Diệp Lưu Nhiên

Trong tiểu viện yên tĩnh với chiếc ghế dưới tàng cây.

Mộ Khinh Ca nhàn nhã ngồi đó, nhắm hờ mắt lười biếng. Nàng cầm một tấm bái thiếp tinh xảo đẹp mắt quạt phe phẩy, thấp thoáng thấy nét chữ duyên dáng trong đó.

Khương Ly từ bên ngoài trở về trông thấy. Nàng nhướng mày tới chỗ tàng cây, hỏi: "Nghe nói hôm nay ngươi xuất quan, làm gì mà mới ra ngoài dạo một vòng đã mệt mỏi thành vậy rồi?"

Mộ Khinh Ca cong môi, tia sáng xẹt qua đôi mắt hờ nhìn nàng.

"Nhìn cái gì?" Khương Ly bị nàng nhìn không hiểu ra sao, sờ sờ mặt mình.

Mộ Khinh Ca cười nói: "Mấy ngày không gặp, nữ hoàng bệ hạ lại xinh đẹp hơn rồi, khiến người ta tim đập thình thịch nha!"

Khương Ly bị chọc cười, đi tới cạnh nàng. Dáng người quyến rũ ngồi lên đùi nàng, nhướng mày hỏi: "Trong mắt Tiểu tước gia rốt cuộc nhìn thấy vẻ đẹp của bổn nữ hoàng rồi sao? Ta còn tưởng trong mắt ngươi chỉ có vị nào đó chứ." Nói xong, nàng đột nhiên rút tấm bái thiếp từ tay Mộ Khinh Ca, nhảy ra khỏi đùi đối phương.

Thiệp bị cướp đi, Mộ Khinh Ca không giận, vẫn ngồi trên ghế chậm rãi đong đưa.

Khương Ly mở thiệp ra, nhanh chóng quét xong nội dung, ngẩng đầu nhíu mày hỏi: "Hề Thiên Tuyết này có địa vị gì? Nếu ta nhớ không lầm, nàng ta hẳn là người đứng thứ năm trên Thanh Anh Bảng. Sao Hề gia đại tiểu thư lại đột nhiên tới Phù Sa Thành, còn muốn khiêu chiến ngươi? Ngươi có thiệp này từ đâu?"

Mộ Khinh Ca chợt mở mắt, sâu kín nói: "Ta vừa trở về, gặp một thị nữ xinh đẹp ngoài cửa, nhờ ta mang thiệp này cho Mộ công tử."

Khương Ly chớp chớp mắt, lập tức cười nói: "Ngươi trêu người ta à?"

Mộ Khinh Ca nhíu mày, vô tội: "Đâu có trêu. Nàng ta chỉ hỏi ta có phải người Tang gia hay không, rồi hỏi có nghe qua vị công tử nào họ Mộ không. Chứ nàng ta không hỏi ta có phải là Mộ công tử không!" Nàng buông tay.

"Cắt!" Khương Ly liếc trắng mắt, lười cãi cọ.

Nàng biết Mộ Khinh Ca có tâm trạng thong thả tám chuyện là vì luyện chế binh khí xong rồi, nên cảm thấy thoải mái nhẹ nhõm.

Thở dài, nàng lắc lắc tấm thiếp trong tay: "Hề Thiên Tuyết này thật là biết chọn thời điểm, cư nhiên tìm tới đúng lúc ngươi xuất quan. Ngươi và nàng ta rốt cuộc có thù oán gì?"

Mộ Khinh Ca càng thêm vô tội: "Ta chỉ biết nàng là nữ nhi của Hề gia Trung châu, thần nữ Thần Điện, và xếp thứ năm trên Thanh Anh Bảng. Ngoài ra chẳng biết gì sất, cũng chưa từng giao lưu. Nàng ta tìm tới hạ chiến thiếp, ta cũng không hiểu."

"Thần nữ? Là cái quỷ gì?" Khương Ly sửng sốt, bật thốt hỏi.

Mộ Khinh Ca nhìn nàng, lập tức nở nụ cười: "Thần nữ là cái quỷ gì, ừm, đây là vấn đề đáng giá suy ngẫm. Nghe nói, là thân phận đặc thù trong Thần Điện, hình như có thể câu thông với Thần tộc trên đại lục Thần Ma."

"Lợi hại vậy!" Khương Ly sáng mắt.

Miệng nàng nói lợi hại, thực tế là đang tò mò với năng lực câu thông thần kỳ của thần nữ.

"Ta cũng chỉ nghe nói." Mộ Khinh Ca vội vàng nói. Nàng cảm thấy nếu mình không nói gì, chắc Khương Ly sẽ nảy sinh ý tưởng khó lường gì đó.

Quả nhiên nàng vừa dứt lời, Khương Ly lập tức hưng phấn: "Không bằng chúng ta trói nàng ta lại, nghiên cứu xem nàng ta làm cách nào câu thông được với Thần tộc? Thuận tiện hỏi một chút đại lục Thần Ma ở đâu, phải đi thế nào?"

Mộ Khinh Ca sửng sốt, dở khóc dở cười: "Ta cảm thấy lá gan mình đủ lớn rồi, không thể ngờ ngươi còn lớn hơn ta. Nữ hoàng bệ hạ, tiểu nhân hiện giờ cánh chim chưa vững, không muốn bị cả Thần Điện truy sát."

Đùa cái gì vậy, bắt cóc thần nữ?

Ngại mình sống lâu rồi chăng?

Thần Điện có thiên ti vạn lũ liên hệ với đại lục Thần Ma, có thể đứng sừng sững tại Trung Cổ Giới mấy chục vạn năm, há dễ đối phó?

"Ta cũng chỉ thuận miệng nói thôi, ngươi sợ cái gì?" Khương Ly bĩu môi.

Mộ Khinh Ca không thể không hoài nghi, nếu có cơ hội, nàng ấy thật đúng là có thể thực hiện ý tưởng lớn mật kia đấy.

"Quay lại chủ đề, ngươi định ứng phó Hề thần nữ này thế nào?" Khương Ly đặt tấm thiệp lên bàn, nghiêm túc hỏi.

Mộ Khinh Ca nhướng mày, ung dung đáp: "Nếu thiệp đã tới tay ta, vậy phải đi một chuyến rồi. Gặp được người, sẽ biết vì sao nàng ta hạ thiệp này."

"Xem ra ngươi quyết định đáp ứng?" Khương Ly hỏi.

Mộ Khinh Ca gật đầu, đứng dậy duỗi eo xoay cổ: "Bế quan luyện khí lâu như vậy, cũng tới lúc nên hoạt động giãn gân cốt. Được đệ ngũ Thanh Anh Bảng bồi luyện, ta sao lại không vui?"

"Ngươi đúng là có niềm tin chắc chắn mình sẽ thắng sao? Trên thiệp có ghi thi đấu toàn lực, không có ước định kiểu như ba chiêu bất bại, hay là ba trăm chiêu nội thương đâu." Khương Ly nhắc nhở.

Mộ Khinh Ca tin tưởng mười phần: "Có đánh thắng được không thì phải thử mới biết."

"Thời gian hẹn vào sáng sớm mai, ngươi tranh thủ tu luyện chút đi. Ngày mai ta đi cùng ngươi." Khương Ly quan tâm nói.

Mộ Khinh Ca lại lắc đầu: "Tuy nói phải mài gươm trước khi lâm trận, nhưng không nhanh được. Hiện tại trước ngày quyết chiến còn chưa đến mười hai canh giờ, ta có tu luyện thế nào cũng không thể đột phá lên Ngân cảnh tầng bốn, còn không bằng thả lỏng giải trí."

"Tu vi Hề thần nữ kia phỏng chừng đã lên Ngân cảnh tầng bốn đi?" Khương Ly nghiêm túc.

Mộ Khinh Ca gật đầu: "Nghe nói năm người đứng đầu Thanh Anh Bảng đều trên Ngân cảnh tầng bốn, Hề thần nữ xếp thứ năm, dù chưa đến Ngân cảnh tầng bốn thì cũng không chênh lệch nhiều."

"Vậy mà ngươi vẫn còn nhởn nhơ vậy hả?" Khương Ly nhíu mày.

Nếu là bản thân nàng gặp chuyện này, có sẽ sẽ không lo lắng mấy. Nhưng hiện giờ là Mộ Khinh Ca, là tri kỷ của nàng, nàng không tự chủ lo lắng an nguy đối phương.

"Yên tâm đi, sóng to gió lớn gì ta chẳng trải qua, sao có thể lật thuyền ở chỗ thần nữ được?" Mộ Khinh Ca an ủi.

"Tiểu Tu Xà, ngươi đừng có quá lo lắng. Đối thủ của Khinh Ca trước giờ đều là kẻ có tu vi vượt xa, nhưng kết quả cuối cùng chẳng phải đều bị Mộ Khinh Ca vả ngược? Sức chiến đấu của ngài ấy không thể đong đếm bằng tu vi đâu." Bạch Li không biết nhô từ nơi nào ra, lười biếng nói.

Nàng khác Khương Ly, nàng cực kỳ tín nhiệm Mộ Khinh Ca nên căn bản sẽ không lo lắng trận khiêu chiến ngày mai.

Dù sao theo nàng thấy, thần nữ gì đó đừng nói là Ngân cảnh tầng bốn, cho dù Ngân cảnh tầng năm cũng không phải đối thủ Mộ Khinh Ca.

Tu vi đại diện cho việc sử dụng và tích trữ linh lực, tuy tu vi Mộ Khinh Ca kém hơn nàng ta, nhưng thân thể phòng ngự, sức bật, cộng với chiêu thức sắc bén đều vượt xa người thường. Huống chi nàng còn có vô số thủ đoạn?

"Đừng gọi ta là tiểu Tu Xà!" Khương Ly đen mặt.

Bạch Li không thèm quan tâm.

Mộ Khinh Ca nhân cơ hội nói: "Ừm, ngày mai Bạch Li rời đi sẽ dẫn theo Huyễn Nhã. Đêm nay mọi người làm bữa chia tay đi!"

"Tối nay ăn gì?" Vừa nhắc đến ăn, không chỉ Bạch Li sáng mắt lên, Nguyên Nguyên cũng nhảy ra tới.

Khương Ly kinh ngạc nhìn Nguyên Nguyên, nói thầm: "Không phải ngươi suốt ngày bám dính chơi bời lêu lổng với tên tiểu tử Mộ Dực Trần kia sao? Sao tự dưng lại thò mặt qua đây?"

Nguyên Nguyên còn chưa nói gì, sau lưng Nguyên Nguyên đã nhô một cái đầu cười tủm tỉm. Không phải Mộ Dực Trần thì còn ai vào đây?

Mộ Khinh Ca đảo mắt nhìn hắn, gật đầu nói: "Đêm nay các ngươi muốn ăn cái gì cứ tìm Tuyết Gia. Ta đi tìm Mai sư huynh trước."

"Lão đại, đêm nay có thể mời Tuyết Vũ tới đây không?" Trước khi Mộ Khinh Ca rời đi, Mộ Dực Trần chợt hỏi.

Mộ Khinh Ca quay đầu nhìn hắn, thấy hắn chân tay luống cuống, mới khẽ cười: "Nàng ấy không dày mặt như ngươi, tối nào cũng tới đây ăn chực."

Mộ Dực Trần ngốc một chút, lập tức hiểu ý Mộ Khinh Ca, kích động hỏi: "Vậy đệ đi gọi ngay!"

Hắn không dám đến nhắc mẫu thân với Mộ Khinh ca, sợ chọc giận lão đại.

Nhưng mà bữa cơm phần lớn đều là người trẻ tuổi, chắc là mẫu thân không quen. Mộ Dực Trần thầm nghĩ thế, nhanh chóng đi tìm Mộ Tuyết Vũ.

Mộ Khinh Ca còn chưa đi xa, nghe thấy Nguyên Nguyên lớn tiếng hô: "Đêm nay ta muốn ăn lẩu, muốn ăn thịt nướng!"

Yên lặng cười, Mộ Khinh Ca hướng tới phòng Mai Tử Trọng.

...

"Vào đi." Tiếng gõ cửa vang lên, trong phòng truyền ra thanh âm Mai Tử Trọng.

Mộ Khinh Ca đẩy cửa vào, liếc mắt thấy nam tử xuất trần ngồi trong phòng.

"Mai sư huynh." Mộ Khinh Ca gọi.

Mai Tử Trọng cười ôn hòa với Mộ Khinh Ca, nhẹ gật đầu: "Khinh Ca tìm ta có việc?"

Mộ Khinh Ca gật đầu, ngồi xuống trước mặt hắn. Ánh mắt nàng dừng ở mấy chiếc bình đan dược, mùi hương tỏa ra giúp nàng biết bên trong là thứ gì.

Mai Tử Trọng cười nói: "Đây là dược điều trị thân thể, để phu nhân dùng sẽ khỏi hẳn."

Mộ Khinh Ca gật đầu, nói câu: "Làm phiền sư huynh."

"Khinh Ca hà tất khách khí với ta? Luyện đan vốn chính là nghề của ta." Mai Tử Trọng cười nói.

Mộ Khinh Ca thu hồi ánh mắt, nói với Mai Tử Trọng: "Hôm nay muội đến tìm huynh là muốn bàn với sư huynh một chuyện."

"Khinh Ca mời nói." Mai Tử Trọng lên tiếng.

Thái độ có thêm mấy phần nghiêm túc.

Mộ Khinh Ca khẽ than nhẹ, mới nói: "Là thế này, ngày mai Bạch Li sẽ đi cùng hội Mộ Thần và Huyễn Nhã trở về Lạc Tinh Thành. Lạc Tinh Thành là thành trì của muội, sư huynh cũng biết rồi. Bên kia đang tu sửa thành trì, trăm công nghìn việc, không biết sư huynh có muốn qua đó xem? Đương nhiên nếu không muốn đi, muội cũng không bắt ép. Sư huynh vẫn có thể tiếp tục ở lại đây, hoặc đi nơi nào mình muốn đi."

Mai Tử Trọng nghe Mộ Khinh Ca nói, không lập tức trả lời mà im lặng một hồi.

Mộ Khinh ca cũng không thúc giục.

Một lát sau, Mai Tử Trọng mới nâng mắt lên nhìn nàng: "Ta nghe Khinh Ca sắp xếp."

Mộ Khinh Ca nở nụ cười, nàng lắc đầu: "Sư huynh, huynh không phải cấp dưới của muội, không cần nghe muội phân phó. Muội tới đây cũng chỉ muốn bàn bạc với sư huynh, không hề có ý miễn cưỡng. Huynh muốn đi đâu cứ đi, không muốn đi thì không đi."

Mai Tử Trọng nhìn nàng, thấy rõ bóng mình phản chiếu trong cặp mắt thanh thấu: "Ta muốn ở cùng chỗ với Khinh Ca, nhưng ta cảm thấy Lạc Tinh Thành càng cần ta hơn. Cho nên ta nguyện ý đi Lạc Tinh Thành." Bởi vì đó là thành trì của Khinh Ca, ta muốn thay muội bảo vệ nó.

Mộ Khinh Ca sửng sốt, không khí quỷ dị bỗng tràn ra giữa hai người.

Nàng cười ngượng ngùng, đứng lên nói với Mai Tử Trọng: "Nếu sư huynh đã quyết định, vậy chuẩn bị hành trang đi, ngày mai sẽ xuất phát cùng nhóm Bạch Li."

"Được." Mai Tử Trọng gật đầu.

Mộ Khinh Ca nhanh chóng rời khỏi phòng Mai Tử Trọng. Đang định thở phào nhẹ nhõm thì thấy vẻ mặt cười cười của Khương Ly. Hai người nháy mắt ra hiệu, lặng lẽ rời đi.

Nàng không biết rằng, Mai Tử Trọng ngồi trong phòng vẫn luôn nhìn theo bóng lưng nàng.

...

"Sao trông chật vật thế?" Khương Ly trêu đùa.

Dáng vẻ hả hê kia rõ ràng là đã biết mọi chuyện, nên tới trêu Mộ Khinh Ca.

Mộ Khinh Ca ho nhẹ một tiếng, nói thầm: "Ta cảm thấy hôm nay Mai sư huynh có chút kỳ quái." Lời nói mang hàm ý khác.

Khương Ly cười phá lên: "Ngươi đừng giả ngu, chẳng lẽ ngươi không nhìn ra hồ lô kia thích ngươi?"

"Không thể nói bậy!" Mộ Khinh Ca lập tức đại kinh thất sắc.

Mai sư huynh thích nàng? Vì sao nàng không biết? Chỉ cảm thấy hôm nay hắn có vẻ kỳ quái thôi.

Khương Ly lắc đầu cạn lời: "Một tên nhàm chán, một tên ngu ngốc. Xem ra hai người các ngươi có duyên không phận. Huống chi bây giờ ngươi đã có vị đại thần kia."

"Cái gì mà có duyên không phận, ngươi đừng nói bừa." Mộ Khinh Ca nhíu mày.

Khương Ly thở dài: "Cũng may, Mai sư huynh rất biết chừng mực. Cho dù thích ngươi, cũng không tỏ thái độ, an an tĩnh tĩnh ở bên cạnh ngươi. Làm chuyện trong khả năng cho phép, giúp ngươi bớt lo."

Mộ Khinh Ca nhăn mày càng sâu: "Ngươi nói thế, sau này ta không biết nên đối mặt với hắn thế nào."

"Có cái gì mà không biết? Trước kia thế nào thì sau này vẫn thế. Dù sao hắn cũng biết tâm ngươi có người khác, cũng biết ngươi chỉ đối xử hắn như sư huynh, sẽ không làm gì." Khương Ly nhún vai.

Mộ Khinh Ca nhíu mày không nói.

Khương Ly cảm thán: "Kỳ thật ta rất là thưởng thức việc yên lặng bảo hộ. Có lẽ ngày nào đó sẽ xuất hiện một nữ tử ưu tú khiến hắn có thể rút tình cảm với ngươi về."

"..." Mộ Khinh Ca trầm mặc.

Một lúc sau, nàng mới thở dài: "Xem ra, vẫn nên đi Lạc Tinh Thành thôi." Mai Tử Trọng khác Hàn Thải Thải, người sau bày tỏ rõ tâm tư, hơn nữa tính chiếm hữu rất mạnh, nên nàng mới ngay thẳng từ chối dứt khoát. Mà người trước? Giấu kín hết vào lòng, hiểu nhau là chuyện không thể nào, mà tình cảm yên lặng trả giá là khó nói rõ nhất.

"Ta nhớ Chu Linh có tình cảm sâu đậm với Mai sư huynh." Mộ Khinh Ca chợt thì thầm.

Khương Ly nghe thế lập tức nói: "Chu Linh? Thôi bỏ đi. Nếu có thể thì hai người họ đã sớm ở bên nhau rồi."

"Cũng phải." Mộ Khinh Ca gật gật đầu.

Tóm lại nàng không thể vì muốn đoạn tuyệt tình nghĩa Mai Tử Trọng với nàng mà nhét một nữ nhân khác vào lòng hắn được. Vậy chỉ có thể bày vẻ đoan chính, tuyệt không thể để hắn sinh tâm tư.

Hơn nữa Mai Tử Trọng thông minh, hẳn cũng rõ giữa họ vĩnh viễn chỉ có quan hệ đồng môn, tuyệt không có cái gì khác!

Hít sâu một hơi, lại nhả ra. Mộ Khinh Ca hất hất đầu, nói Khương Ly: "Toàn là chuyện vớ vỉn không đâu!" Trước đó nàng còn mơ hồ cảm thấy Mộ Tuyết Vũ có hảo cảm với Mai Tử Trọng, sao giờ lại biến thành Mai Tử Trọng có ý với nàng?

Chỉ là nàng sẽ không xen vào chuyện tình cảm này, cũng sẽ không kết luận tâm tư Mộ Tuyết Vũ.

Hai người họ rốt cuộc có duyên phận hay không, phải xem ông trời rồi!

"Đi thôi, trở về." Mộ Khinh Ca nhìn thoáng qua bầu trời, phất tay áo nói với Khương Ly.

...

Màn đêm buông xuống, tiểu viện khôi phục lại náo nhiệt.

Đối với việc Mộ Khinh Ca sẽ đi khiêu chiến ngày mai, người biết sẽ không nhắc lại, mà người không biết thì đương nhiên không biết.

Trên bàn bày nồi lẩu, bên cạnh là chậu than nướng thịt. Nhóm người ăn đến vui vẻ phấn chấn, uống cạn mấy vò rượu.

Rượu quá nửa tuần, Mai Tử Trọng chợt gọi Mộ Tuyết Vũ tới một bên.

Mộ Tuyết Vũ uống chút rượu, càng thêm kiều mị. Đột nhiên bị Mai Tử Trọng gọi ra, trong lòng không hiểu sao như nai con chạy loạn, gò má nóng bừng.

"Tuyết Vũ cô nương, số đan dược này đều dùng để điều trị. Ngươi đúng ngày đưa cho phu nhân dùng là sẽ khỏi hẳn. Đương nhiên mỗi ngày ngươi phải đốc thúc bà ấy tu luyện, rèn luyện thân thể khỏe mạnh sẽ tốt hơn so với dùng dược." Mai Tử Trọng đưa mấy bình đan dược cho Mộ Tuyết Vũ.

Mộ Tuyết Vũ hơi ngơ ngác, duỗi tay nhận đan bình.

Không biết vì sao, lời Mai Tử Trọng nói khiến nàng có chút mất mát. Gương mặt không còn nóng bừng như trước.

"Mai đại sư đây là..." Mộ Tuyết Vũ có chút kỳ quái việc Mai Tử Trọng đưa tất cả đan dược cho nàng.

Mai Tử Trọng cười nói: "Ngày mai ta phải đi, may mắn thân thể phu nhân không còn đáng ngại."

"Mai đại sư phải đi?" Mộ Tuyết Vũ giật mình.

Mai Tử Trọng gật đầu: "Ừm, làm phiền ở Tang gia nhiều ngày, bây giờ không còn chuyện gì, ta cũng nên đi." Hắn không nói nơi mình đi, nguyên nhân chủ yếu là lo lắng Mộ Khinh Ca không muốn quá nhiều người biết chuyện Lạc Tinh Thành.

"Tỷ của muội... Lão đại biết chưa?" Mộ Tuyết Vũ hỏi.

Mai Tử Trọng lại gật đầu.

Câu trả lời khiến Mộ Tuyết Vũ càng thêm mất mát, nàng nắm chặt đan bình, cúi đầu khẽ cắn môi. Lúc sau, mới chậm rãi nói: "Mai đại ca sẽ lại tới Tang gia không?"

Bất tri bất giác nàng đã sửa miệng, không còn gọi Mai Tử Trọng là đại sư, mà là đại ca. Chỉ khác một chữ, nói lên tâm lý nàng thay đổi.

Mai Tử Trọng không chú ý tới điểm này, chỉ đáp: "Sau này có cơ hội, sẽ lại tới. Không phải Khinh Ca sẽ ở Tang gia một thời gian sao?"

Mộ Tuyết Vũ hơi buồn. Nàng biết mình không phải là lý do Mai Tử Trọng đến Tang gia, nhưng không tỏ ra bất mãn. Nàng ngẩng đầu, tươi cười với Mai Tử Trọng: "Vậy được rồi, vô luận khi nào Mai đại ca tới Tang gia, Tuyết Vũ đều chào đón."

Mai Tử Trọng mỉm cười gật đầu, xoay người nhanh nhẹn rời đi.

Hắn đi tiêu sái, rơi vào mắt Mộ Tuyết Vũ lại khiến lòng nàng buồn bực.

...
Bình Luận (0)
Comment