Edit: Diệp Lưu Nhiên
Mộ Khinh Ca hừ lạnh một tiếng, linh lực màu bạc cũng nổi lên. Thân ảnh nàng nhoáng cái tới trước mặt Hề Thiên Tuyết, một chưởng chặn tay nàng, đánh vào đầu vai.
Một chưởng này, Mộ Khinh Ca không hề lưu tình.
Hề Thiên Tuyết không kịp đề phòng bị đánh trúng, miệng phun máu tươi. Nàng bị bay ra ngã xuống giường.
"Ngươi!" Hề Thiên Tuyết che lấy phần xương bị đau ở vai, trừng cháy mắt.
Chợt, ngất luôn.
Mộ Khinh Ca lạnh lẽo đi tới mép giường, mím chặt môi thành đường, từ trên cao nhìn xuống Hề Thiên Tuyết.
Nghĩ nghĩ, nàng lấy đan dược nhét vào miệng Hề Thiên Tuyết. Sau đó rời khỏi phòng.
...
Sắc trời dần sáng, Hề Thiên Tuyết tỉnh lại từ trong hôn mê.
Vừa mở mắt thấy nơi xa lạ, ký ức như thủy triều tràn vào đầu nàng. Nhục nhã đêm qua khiến tròng mắt nàng lập tức phủ đầy sương mù.
Nàng ngồi bật dậy, hoảng loạn kiểm tra y phục mình, thấy hoàn hảo không tổn hao gì mới nhẹ nhàng thở ra.
"Tên đăng đồ tử kia còn có chút lương tri." Hề Thiên Tuyết nghiến răng nghiến lợi.
Nếu trong sạch nàng bị hủy, nàng thật sự muốn gi3t Mộ Khinh Ca không ch3t không ngừng!
Kiểm tra thấy mình không bị gì, Hề Thiên Tuyết lại nhanh chóng điều tức.
Nhưng vừa nhắm mắt, nàng lại kinh sợ mở mắt ra: "Thương thế tốt rồi?!"
Lúc này, cửa phòng bỗng mở.
Hề Thiên Tuyết tức khắc nhảy xuống giường, cầm kiếm trên bàn lên.
Người tiến vào không phải Mộ Khinh Ca, mà là Tuyết Gia.
Tuyết Gia không hề bất ngờ khi thấy Hề Thiên Tuyết xách kiếm đề phòng. Nàng chỉ hơi mỉm cười đặt bữa sáng lên bàn, lui hai bước rồi nói: "Hề thần nữ đã tỉnh rồi sao? Thiếu chủ nhà ta nói, đêm qua là ngài không đúng, tính tình nóng nảy. Ngài đã chữa khỏi thương thế cho ngươi, thỉnh thần nữ ăn sáng xong rồi rời đi. Còn có, Thiếu chủ nói, hiện giờ ngươi không phải đối thủ của ngài, cứ đến tiếp thì chỉ rước lấy nhục thôi. Còn không bằng trở về tu luyện cho tốt, rồi đến báo thù sau."
Nói xong, Tuyết Gia cúi người rời khỏi phòng.
Hề Thiên Tuyết sững sờ tại chỗ, nàng bị ngây ngốc trước thái độ của Mộ Khinh Ca.
Chậm rãi thả trường kiếm xuống, nàng nhìn bữa sáng thanh đạm trên bàn, nhất thời tâm loạn như ma.
...
Buổi trưa, Tuyết Gia đi tới chỗ Mộ Khinh Ca.
Mộ Khinh Ca ngả trên chiếc ghế bấp bênh dưới gốc cây tắm nắng, mở mắt hỏi Tuyết Gia: "Nàng ta đi rồi?"
Tuyết Gia gật đầu: "Hề thần nữ không ăn sáng mà lặng lẽ rời đi, ta không biết nàng đi lúc nào."
"Ừm, đi thì đi thôi, ngươi làm việc của ngươi đi." Mộ Khinh Ca tùy ý lên tiếng, lại nhắm mắt.
Tuyết Gia cúi người với Mộ Khinh Ca, lui xuống.
Nàng vừa đi không lâu, Khương Ly hả hê xuất hiện trước mặt Mộ Khinh Ca, ngồi đối diện nâng chân khều khều góc áo Mộ Khinh Ca.
"Tối qua các ngươi thật sự kịch liệt nha." Khương Ly cười nói.
Mộ Khinh Ca mở mắt liếc nàng, hừm giọng mũi: "Có chút kịch liệt, hơi quá mức."
Khương Ly sáng mắt hỏi: "Ngươi làm cái gì?" Mộ Khinh Ca cư nhiên nói mình làm quá mức! Quả thực chính là thiên hạ kỳ văn nha!
Thần sắc Mộ Khinh Ca cổ quái: "Ta đánh mô.ng nàng."
"Cái gì!" Khương Ly khiếp sợ kêu một tiếng.
Mộ Khinh Ca tức giận nhìn nàng, lẩm bẩm: "Ta không đụng tay vào nàng ta. Lúc ấy tức nha đầu cứng đầu này quá, cứ dây dưa ta sợ mình sẽ thật sự gi3t ch3t nàng ta, nên mới hù dọa."
"Ngươi ngươi ngươi!" Khương Ly đứng lên đảo quanh Mộ Khinh Ca: "Ngươi có biết mình bây giờ là nam tử không? Cư nhiên động thủ đánh mô.ng cô nương người ta, ta thấy ngươi ước gì nàng ta có lý do gi3t ngươi đi."
"Nên ta mới để nàng ta bình tĩnh chút, đả thương nàng ta cho nàng ta ngủ một giấc." Mộ Khinh Ca nhàn nhạt nói.
Khương Ly hết chỗ nói rồi.
Nàng nhìn Mộ Khinh Ca nói đến bâng quơ, chợt cười lạnh hai tiếng mới hỏi: "Sau khi nàng ta tỉnh lại có la hét đòi đánh đòi gi3t không?"
Mộ Khinh Ca im lặng một lúc mới muộn màng trả lời: "Ta không đi gặp nàng, sai Tuyết Gia đi xử lý."
"Ngươi xử lý thế nào?" Khương Ly kinh ngạc hỏi.
Mộ Khinh Ca nói: "Bảo Tuyết Gia nói cho nàng ta, nếu cứ đến gi3t ta thì chỉ rước lấy nhục thôi, trở về chăm chỉ tu luyện có bản lĩnh gi3t ta rồi lại đến."
Khương Ly cứng họng, thở dài một tiếng đi ra sau lưng Mộ Khinh Ca, vỗ bộp bộp vai nàng, hỏi: "Tiểu tước gia của ta, ngươi xác định làm vậy không phải đang thả thính chứ?"
Mộ Khinh Ca co khóe miệng.
Nàng động thủ rồi mới biết không ổn. Nhưng lúc ấy giải thích nhiều cũng vô dụng, chỉ có thể căng thẳng tiếp tục.
Còn thả thính...
Nội tâm nàng hô to oan uổngggg!
"Theo ta thấy, Hề thần nữ đời này sẽ không gi3t được ngươi, chỉ thua tại ngươi, ngươi tự cầu phúc đi." Khương Ly thương hại nhìn nàng.
Mộ Khinh Ca ngoái đầu hỏi: "Có ý gì?"
Khương Ly nhếch mép, cho nàng một ánh mắt tự lĩnh hội đi, rồi xoay người rời khỏi.
Mộ Khinh Ca nhíu mày khó hiểu, nàng tự ngẫm việc mình đối đãi Hề Thiên Tuyết, cảm thấy mình không có làm sai cái gì nha!
Đầu tiên, Hề Thiên Tuyết vận khí tốt, gặp phải nàng lúc mới luyện xong Thần khí, tâm tình không tệ.
Thứ hai, Hề Thiên Tuyết tới gi3t nàng nhưng cũng vô tình tiết lộ một ít tin tức, việc Thần Điện truy sát không phải là không thể xoay chuyển.
Cuối cùng, nàng không có sát tâm với Hề Thiên Tuyết, lần lượt buông tha nàng ta vì trước mắt không có ý định đối địch với Thần Điện.
Khả năng đau đầu duy nhất cũng chính là chuyện đánh mô.ng Hề Thiên Tuyết đêm qua, nhưng cũng không đến mức như Khương Ly nói, Hề Thiên Tuyết thua vì nàng chứ?
Rốt cuộc là có ý gì!
Nàng cảm thấy sau này nếu Hề Thiên Tuyết còn muốn gi3t nàng, thì đó chỉ là vì mỗi ân oán cá nhân, không liên quan đến mệnh lệnh của đại lục Thần Ma.
"Lão đại! Lão đại!"
Mộ Khinh Ca khổ tư suy nghĩ, chợt một thanh âm truyền tới cắt ngang.
Thu hồi suy nghĩ, Mộ Khinh Ca nhìn người tới, không nhịn được nhướng cao mi: "Nguyên Nguyên, xảy ra chuyện gì, trông ngươi hoảng loạn vậy." Cư nhiên để tiểu bá vương Nguyên Nguyên lộ ra vẻ mặt hoảng loạn, xem ra sự việc không đơn giản.
"Ngài mau đi giúp đệ đệ ngài đi." Nguyên Nguyên chống đầu gối thở gấp.
"Sao vậy?" Mộ Khinh Ca ngồi dậy, ánh mắt hơi trầm xuống.
Mộ Dực Trần ở Tang gia hẳn là sẽ không bị nguy hiểm gì mới đúng.
Nguyên Nguyên vuốt thuận khí, mới đứng dậy nói với Mộ Khinh Ca: "Hôm nay ta bồi Dực Trần tới sau núi tu luyện. Chúng ta đang luyện tập hăng say, thì bỗng có đệ tử Tang gia tới cười nhạo Dực Trần không thể luyện khí, là phế vật Tang gia. Lại còn nói nếu không phải hắn có một tỷ tỷ tốt, có một ca ca tốt thì hắn đã sớm bị trục xuất khỏi Tang gia. Dực Trần tức quá nên đánh nhau với họ, mấy tiểu tử kia sao có thể là đối thủ của hắn? Khoảnh khắc bị Dực Trần đánh ngã xuống đất, ai biết mấy tên gia hỏa lại gọi chấp pháp gia tộc đến, nói Dực Trần bắt nạt họ, vô cớ đả thương họ, phải trị tội Dực Trần."
Mộ Khinh Ca nheo mắt, thực ra chuyện không nghiêm trọng lắm, nhưng khiến người ta tức giận.
Nguyên Nguyên thở hổn hển: "Vốn dĩ ta muốn ra tay, nhưng Dực Trần không cho. Nói nếu ta ra tay, sẽ liên lụy đến ngài. Sau đó ta thấy họ áp giải Dực Trần đi Chấp Pháp Đường, nên nhanh chóng chạy về đây tìm ngài."
"Ta đã biết." Mộ Khinh Ca đứng dậy, phủi phủi vạt áo rồi khoanh tay đi ra sân.
Mộ Dực Trần giờ là người Mộ gia nàng, sao có thể tùy ý để người khác khi dễ?
Nguyên Nguyên đảo con mắt xinh đẹp, nhanh chóng chạy theo.
Chờ bọn họ tới Chấp Pháp Đường, đã có khá nhiều người ở đấy.
Mộ Dực Trần quỳ gối giữa Chấp Pháp Đường, mấy đệ tử Tang tộc bị đả thương đang che lại vết thương, thống khổ kêu r3n đứng ở một bên, căm tức nhìn Mộ Dực Trần.
Chấp Pháp Đường do Nhị trưởng lão quản lý. Trong Đường không chỉ có hắn, mà còn có Tang Thuấn Vương. Trước khi Mộ Khinh Ca đến, Tang Lam Nhược và Mộ Tuyết Vũ cũng nghe tin tới đây.
"Lão đại!" Thấy Mộ Khinh Ca xuất hiện, Mộ Dực Trần ủy khuất gọi. Nhưng sau đó lại cắn môi ẩn nhẫn gục đầu xuống.
Mộ Khinh Ca nhìn lướt qua, như không có việc gì đi tới trước mặt mấy đệ tử Tang tộc bị Mộ Dực Trần đả thương.
Nói thật, nàng chả có tí ấn tượng nào về chúng.
Nhưng lúc này, nàng lại nhớ kỹ từng gương mặt.
"Là các ngươi nói đệ đệ ta là phế vật?" Đây là lần đầu tiên nàng công khai gọi Mộ Dực Trần là đệ đệ nàng trước mặt người ngoài.
Mấy người che vết thương, ánh mắt né tránh không dám đối diện Mộ Khinh Ca.
Bọn chúng dám trêu Mộ Dực Trần, bởi vì Mộ Dực Trần không kế thừa huyết mạch. Hơn nữa trêu chọc hắn là vì ghen tỵ Mộ Tuyết Vũ và Mộ Khinh Ca. Chúng không dám tìm hai người họ, chỉ có thể trút giận lên Mộ Dực Trần.
Ai biết tu vi Mộ Dực Trần cao đến mức khiến chúng bị thương. Chúng không thể chịu nổi nên mới dàn dựng ra cảnh này.
"Không... chúng ta không..."
Bị Mộ Khinh Ca hỏi, bọn chúng ấp a ấp úng.
Mộ Khinh Ca lại nhìn Mộ Dực Trần, nói: "Là bọn chúng nói đệ là phế vật?"
Mộ Dực Trần ngẩng lên, dùng sức gật đầu dưới ánh nhìn bình tĩnh của Mộ Khinh Ca.
"Mộ Khinh Ca, nơi này là Chấp Pháp Đường." Nhị trưởng lão nhíu mày.
Tang Thuấn Vương cũng ho nhẹ một tiếng, nói Mộ Khinh Ca: "Ca nhi, chúng ta vừa tới đây, trước tiên chờ Nhị trưởng lão hỏi rõ ràng tình huống đã."
Mộ Khinh Ca cười hài hước: "Chấp Pháp Đường? Thị phi bất phân, không hỏi nguyên do đã bắt Mộ Dực Trần quỳ xuống, đây gọi là chấp pháp sao? Ta thấy chả khác gì là lấy việc công làm việc tư, rối loạn kỷ cương."
"Ngươi!" Nhị trưởng lão hết sức tức giận.
Tang Lam Nhược cũng mở miệng: "Nhị trưởng lão, con ta rốt cuộc phạm vào chuyện gì? Nếu nói nó đả thương người vô tội, ta tuyệt sẽ không tin. Thỉnh Nhị trưởng lão đừng nghe lời nói từ một phía, trả trong sạch cho nhi tử ta."
"Nhị trưởng lão, Tuyết Vũ cũng thỉnh ngài xử lý công chính việc này." Mộ Tuyết Vũ cũng nói theo.
"Nhị trưởng lão, xem ra ngài ở trong mắt mọi người cũng không phải hạng công tư phân minh gì." Mộ Khinh Ca trào phúng.
"Ca nhi!" Tang Thuấn Vương nhắc nhở: "Nhị trưởng lão là trưởng bối của con, ăn nói phải để ý chút."
"Nói chuyện bối phận với ta sao?" Ánh mắt Mộ Khinh Ca nghiền ngẫm, huyết sắc như có như không lưu chuyển trong mắt nàng.
Tang Thuấn Vương lập tức kinh hãi: "Con... con..." Ông không thể tưởng được cư nhiên trong thời gian ngắn, Mộ Khinh Ca đã nắm vững uy áp huyết mạch.
Hôm nay nếu không thuận theo nàng, người cả phòng này đều sẽ thua trong tay nàng!
Tang Thuấn Vương thầm cười khổ, nhìn về phía Nhị trưởng lão.
Nhị trưởng lão đỏ bừng mặt, nghẹn giận: "Chúng nó đều có thương tích, hơn nữa ta cũng không bảo Dực Trần sai."
Mộ Khinh Ca lại cất cao giọng: "Một chút thương ngoài da là được miễn quỳ? Nhị trưởng lão có phải quá đau lòng cho chúng rồi không? Mộ Dực Trần da dày thịt béo là có thể quỳ đúng không?"
"Ngươi!" Nhị trưởng lão âm thầm cắn răng, bất đắc dĩ bảo Mộ Dực Trần: "Ngươi đứng lên trước đi."
Mộ Dực Trần nghe lời đứng lên.
Tang Lam Nhược nhìn Mộ Dực Trần, trong lòng phức tạp khó hiểu.
"Hiện tại có thể hỏi." Mộ Khinh Ca quét mắt nhìn bọn chúng, hồng quang lưu chuyển đáy mắt. Một cỗ uy áp không thể chống cự giáng xuống bọn chúng.
Lập tức cả đám mồ hôi đầm đìa, run rẩy, đôi chân cơ hồ không chịu nổi trọng lượng cơ thể mình.
"Chuyện là thế nào, hoàn hoàn chỉnh chỉnh nói ra. Dám can đảm nói dối nửa câu, hoặc nói điêu, ta sẽ khiến các ngươi hối hận." Mộ Khinh Ca lạnh lùng cảnh cáo.
Điều nên nói đều bị cướp nói.
Nhị trưởng lão hậm hực thở dài, xụ mặt nói với mấy người kia: "Nói, rốt cuộc chuyện là thế nào?"
"Là... là chúng ta sai..." Bị Mộ Khinh Ca uy hiếp, lại bị Nhị trưởng lão răn dạy, mấy tên nhóc vu hãm Mộ Dực Trần không dám có tâm tư khác, nói hết hành động của mình ra.
Lúc chúng nói chuyện, Mộ Khinh Ca đưa lưng về phía Chấp Pháp Đường, khoanh tay im lặng nghe, khiến người ta không đoán ra nàng đang suy nghĩ gì.
Chờ bọn chúng nói xong, đã run rẩy quỳ gối xuống đất, Nhị trưởng lão giận không kìm được nhìn chúng.
Nhưng Mộ Khinh Ca không ngắt lời.
Nàng tới chỉ là cho Mộ Dực Trần được đối đãi công bằng, không phải tới càn quấy.
Đây là một chuyện nhỏ, để nàng thấy được Mộ Dực Trần sống trong Tang tộc cũng không dễ chịu.
"Mấy tên các ngươi trở về lãnh phạt. Mỗi người phạt một trăm đại bản, không ai được cầu tình. Mặt khác cấm túc ba tháng, chuyên tâm thuật luyện khí của các ngươi đi, nhân tiện ngẫm kỹ lại." Nhị trưởng lão nói.
Mấy người nhanh chóng lĩnh phạt, rời khỏi Chấp Pháp Đường.
Lúc này Nhị trưởng lão mới nhìn sang Mộ Dực Trần: "Tuy trước kia bọn chúng hay chọc ngươi, nhưng gia tộc có quy củ đệ tử trong nhà không thể lén ẩu đả. Hôm nay xem như không phải ngươi cố ý, phạt ngươi cấm túc một tháng đi."
"Nhị trưởng lão! Dực Trần có thể đổi năm mươi đại bản thay cấm túc một tháng không?" Mộ Dực Trần chợt cắn răng nói.
Mọi người nghe vậy đều nhìn hắn.
Mộ Khinh Ca cũng quay đầu lại.
Nguyên Nguyên đi tới nhỏ giọng: "Ngươi ngốc à? Cấm túc một tháng sẽ qua nhanh thôi, làm gì muốn đi ăn trượng hình?"
Mộ Dực Trần lắc đầu, ánh mắt kiên định nói với Nhị trưởng lão và Tang Thuấn Vương: "Dực Trần vẫn luôn muốn về thăm Mộ gia Lâm Xuyên, bây giờ cũng đến lúc. Dực Trần không muốn chờ thêm một tháng, hy vọng bị phạt xong, ngoại gia gia có thể cho con về Lâm Xuyên thăm gia gia."
"Ngoại gia gia!" Mộ Tuyết Vũ nghe Mộ Dực Trần nói, cũng đứng dậy lôi kéo Mộ Dực Trần cùng quỳ gối trước mặt Tang Thuấn Vương: "Tuyết Vũ cầu ngoại gia gia đáp ứng, để con trở về thăm gia gia một chút. Chúng con thân là con cháu Mộ gia, nhưng chưa từng về Mộ gia, thực sự bất hiếu."
Bọn họ chưa từng quên đã từng đáp ứng Mộ Khinh Ca, trong một năm rưỡi trở về Lâm Xuyên!
"Các con..." Tang Thuấn Vương thở dài, gật đầu nói: "Các con muốn về thì về đi."
"Đa tạ phụ thân thành toàn." Tang Lam Nhược cũng quỳ xuống theo, ánh mắt tràn đầy cảm kích.
"Gia chủ, huynh thật sự muốn để Tuyết Vũ trở về?" Nhị trưởng lão sốt ruột hỏi.
Mộ Tuyết Vũ lập tức nói: "Nhị trưởng lão xin yên tâm, Tuyết Vũ chỉ trở về thăm gia gia rồi sẽ về Tang gia, Tuyết Vũ không quên mình mang thân phận Luyện khí sư Tang tộc."
Nhị trưởng lão im lặng, cuối cùng mới nói: "Ài, đây là chuyện nhà gia chủ, ta không can thiệp."
Nói xong, hắn cũng rời khỏi Chấp Pháp Đường.
Trong Chấp Pháp Đường chỉ còn một nhà bọn họ.
Tang Thuấn Vương thở dài: "Về đi, giúp ta chuyển cáo đến gia gia các con một câu. Nói ông ấy có cơ hội thì hai bên thông gia gặp nhau trò chuyện. Kết thân hơn hai mươi năm lại chưa từng gặp nhau, thật sự không ổn."
"Dạ, ngoại gia gia!"
"Vâng, ngoại gia gia!"
Mộ Tuyết Vũ và Mộ Dực Trần trăm miệng một lời.
Tang Thuấn Vương bảo họ đứng lên, lại hỏi: "Truyền Tống Trận của Tang tộc đã hỏng, các con muốn trở về thế nào? Với cả..." Ông nhìn Tang Lam Nhược, hỏi: "Con... cũng muốn trở về cùng bọn nhỏ sao?"
Tang Lam Nhược run người, cắn môi lắc đầu: "Con phải đợi Liên Thành trở về, nếu không con không mặt mũi nào gặp cha chồng. Để bọn nhỏ về trước đi."
"Chúng con sẽ trở về theo lộ tuyến lão đại nói, tới Nam châu rồi từ Nam châu đi về Lâm Xuyên." Mộ Dực Trần nói.
Tang Thuấn Vương cả kinh: "Con đường này không dễ đi, còn rất xa!"
"Không cần." Mộ Khinh Ca đột nhiên mở miệng, nàng nhìn Mộ Dực Trần và Mộ Tuyết Vũ: "Ta tự mình dẫn họ đi, trong một tháng sẽ trở về."