Edit: Diệp Lưu Nhiên
"Lão đại! Lão đại!"
"Nương tử, mau lên nào!"
Sáng sớm tinh mơ, một "quả bóng" tròn trịa "lăn" vào Mộ phủ. Sau lưng hắn là một thiếu phụ bụng to. Thiếu phụ thoạt trông thông minh thanh tú, đôi mắt to tròn ngập nước cực kỳ khiến người ta yêu thương.
"Phu quân, chàng chậm chút." Thiếu phụ bất đắc dĩ lắc đầu, ánh mắt tràn đầy tình yêu say đắm nhìn nam tử phía trước.
"Hắc hắc, do ta nóng vội, muốn để lão đại nhìn tức phụ nhà ta." Thiệu mập nói xong, còn vươn tay xoa má thê tử.
Hai người vào Mộ phủ, chỉ chốc lát Mộ Khinh Ca đã nghe tin đi tới.
Không chỉ nàng tới, Mộ Dực Trần và Mộ Tuyết Vũ cũng đi theo. Hai người đều tò mò muốn nhìn xem, bằng hữu chơi thân từ nhỏ của tỷ tỷ là dáng vẻ gì.
Ngại ngùng, khi bọn họ vào phòng khách, chỉ thấy một "quả bóng" kích động lăn tới chỗ tỷ tỷ.
"Lão đại!!!" Tiếng hô tê tâm phế phổi, khiến chim chóc đậu trên cây Mộ phủ cả kinh bay đi.
Thiệu mập linh hoạt vọt tới trước mặt Mộ Khinh Ca, đang muốn trao cái ôm cửu biệt trùng phùng, lại bị đứng hình bởi thân hình nữ nhi của nàng, không biết nên làm gì.
"Lão đại, bộ dáng này làm ta khó gần gũi với huynh quá." Thiệu mập xấu hổ xoa tay.
Mộ Khinh Ca cười hài hước: "Hơn hai năm không gặp, ngươi càng ngày càng đẫy đ4!"
"Hắc hắc, đa tạ lão đại khen!" Thiệu mập lập tức mặt mày hớn hở.
"Đây là bằng hữu của lão đại?" Mộ Dực Trần nghẹn họng nhìn Thiệu mập ục ịch, thật sự không thể liên hệ với lão đại anh minh thần võ nhà mình.
Tên mập ch3t tiệt này ăn mặc lộng lẫy, mặc vàng đeo bạc, ngũ quan béo phì. Cộng thêm đôi mắt nhỏ như hạt đậu xanh. Đây rõ ràng là một tên ăn chơi hoàn khố mà!
"Không thể trông mặt mà bắt hình dong!" Mộ Tuyết Vũ cũng bị ngốc, nhưng vẫn nhỏ giọng trả về một câu.
"Lão đại, hai vị này là..." Thiệu mập sớm thấy được Mộ Dực Trần và Mộ Tuyết Vũ, thầm suy đoán thân phận họ.
Mộ Khinh Ca giới thiệu tự nhiên: "Mộ Dực Trần, Mộ Tuyết Vũ, là đôi đệ muội của ta."
"Gì? Đệ muội của lão đại?" Thiệu mập dại ra.
Mộ Khinh Ca gật gật đầu, nghĩ nghĩ, nàng giải thích: "Ừm, họ xem như mồ côi phụ thân từ trong bụng nương."
Thiệu mập cái hiểu cái không gật đầu, ưu điểm lớn nhất của hắn là biết cái gì nên hỏi, cái gì không nên hỏi.
Hắn giật mình một chút, lập tức cười tủm tỉm với Mộ Dực Trần và Mộ Tuyết Vũ: "Nếu các ngươi là đệ muội của lão đại, vậy cũng là huynh đệ muội của Thiệu mập ta! Sau này có chuyện gì cần hỗ trợ, cứ việc tới tìm mập mạp!" Nói xong, hắn vỗ vỗ ng.ự.c mình.
Mộ Khinh Ca buồn cười giới thiệu cho Mộ Dực Trần và Mộ Tuyết Vũ: "Đây là Thiệu Việt Trạch, cũng là huynh đệ của ta. Hắn lớn tuổi hơn hai người một chút, nếu nguyện ý thì cứ gọi một tiếng Mập ca."
"Mập ca tốt."
"Mập ca khỏe."
Mộ Dực Trần và Mộ Tuyết Vũ lập tức nói.
"Khách khí khách khí, về sau chúng ta chính là người một nhà." Thiệu mập vỗ bụng to của mình, cười tủm tỉm.
Lúc này Mộ Khinh Ca mới nhẹ nhàng nhìn sang nữ tử vẫn luôn yên tĩnh đứng sau Thiệu mập, ánh mắt sâu xa: "Nếu đều là người một nhà, sao ngươi còn chưa giới thiệu đi?"
"A! Nhìn ta óc heo này." Thiệu mập chợt vỗ trán cái bốp, nhanh chóng quay lại đỡ tức phụ mình, thật cẩn thận đưa nàng tới trước mặt Mộ Khinh Ca, cười toe toét: "Lão đại, đây là tức phụ ta, Thượng Quan Nhu. Trong bụng nàng mang thai chất nhi chưa ra đời của huynh đấy, hắc hắc."
"Xì! Nào có ai giới thiệu như chàng." Thượng Quan Nhu hờn dỗi, mới nâng đôi mắt ngập nước nhìn về phía Mộ Khinh Ca, cúi người tự nhiên hào phóng: "Nữ nhi của Thượng Quan Hồng Liệt, thê tử của Thiệu Việt Trạch, Thượng Quan Nhu bái kiến Tiểu tước gia."
Mộ Khinh Ca nhẹ gật đầu: "Ngươi là nữ nhi của Thượng Quan Hồng Liệt?"
Thượng Quan Nhu chậm rãi gật đầu.
Mộ Khinh Ca cười nhìn về phía Thiệu mập, trêu ghẹo: "Thiệu mập ngươi đúng là có phúc khí! Nữ nhi bảo bối của Đại học sĩ đều bị ngươi bắt cóc rồi."
Thiệu mập lập tức đắc ý: "Đương nhiên! Thiệu mập ta phong độ có thừa, ngọc thụ lâm phong nha!"
"Phụt!" Mộ Dực Trần phì cười nghe câu nói khoe khoang này.
Thiệu mập không thèm để ý, trái lại nói với hắn: "Tiểu đệ đừng cười, không tin ngươi hỏi tẩu tử ngươi xem, có phải nàng cực kỳ ngưỡng mộ ta, không phải ta thì không gả không!"
"Chàng còn có mặt mũi nói." Thượng Quan Nhu xấu xổ buồn bực nhìn hắn, chọt vào sườn hông mềm nhão của hắn.
Lập tức, Thiệu mập nhe răng trợn mắt.
Mộ Khinh Ca nhìn bụng Thượng Quan Nhu, nghĩ nghĩ rồi ngửa tay ra, trong tay có thêm một bình đan dược.
Nàng đưa cho Thượng Quan Nhu, nói: "Đan dược có công hiệu tẩy tủy hoán cốt. Ngươi ăn vào sẽ có lợi cho thai nhi trong bụng. Xem như ta đưa lễ gặp mặt cho hài tử đi!"
"Hắc hắc, lão đại, vậy ta đây không khách sáo!" Thiệu mập nói, duỗi tay ra nhận.
Chỉ là hắn còn chưa đụng tay tới, đã bị Thượng Quan Nhu gạt xuống. Nàng hai tay đón nhận bình đan, cong đầu gối cúi người: "Thượng Quan Nhu cảm tạ Tiểu tước gia."
Mộ Khinh Ca lắc đầu nói: "Ngươi là thê tử lão đại, không cần khách sáo với ta. Cứ gọi ta là lão đại giống hắn, không cần hành lễ."
Thượng Quan Nhu khẽ gật đầu: "Cảm tạ lão đại."
Năm người ngồi trong phòng khách hàn huyên. Ba người còn lại biết Mộ Khinh Ca và Thiệu mập lâu ngày không gặp, tất nhiên có nhiều lời muốn nói, nên thức thời không quấy rầy.
"Lão đại, huynh vừa đi chính là hai năm. Huynh không biết, ngày tháng huynh không ở Lạc Đô, ta buồn tẻ biết bao, cảm giác nơi cao hứng gió lạnh! Nhớ trước đây chúng ta đều là hoàn khố Lạc Đô, bây giờ chỉ còn lại mình ta. Ai!" Thiệu mập hoài niệm.
"Hoàn khố Lạc Đô?" Mộ Dực Trần tò mò.
Thượng Quan Nhu che miệng cười khẽ: "Tiểu đệ không biết sao? Tướng công nhà ta và Tiểu tước gia lúc trước được xưng là đại thiếu và nhị thiếu hoàn khố Lạc Đô đấy."
"Lão đại nhà đệ cư nhiên cũng là lão đại hoàn khố Lạc Đô?" Mộ Dực Trần nghẹn họng trân trối.
Thượng Quan Nhu cười gật đầu.
"Lão đại là nữ nhi, lại phải giả thành hoàn khố..." Mộ Tuyết Vũ thì thào, tràn ngập đau lòng nhìn Mộ Khinh Ca.
"Tước gia còn có danh hiệu đệ nhất mỹ Lạc Đô mà." Thượng Quan Nhu lại nói.
Ba người càng nói càng bay xa, nhưng đề tài đều không rời khỏi một số chuyện xưa Mộ Khinh Ca từng trải qua.
Mà bên kia, Mộ Khinh Ca và Thiệu mập hàn huyên.
"Mập mạp, hai năm ngươi đã tiến lên Tử cảnh, thật đáng mừng." Với tu vi Mộ Khinh Ca hiện giờ liếc mắt một cái là nhìn ra thực lực Thiệu mập.
Thần sắc Thiệu mập đắc ý: "Đều nhờ vào lão đại!"
Có vài lời, hai người đều hiểu rõ trong lòng.
Nhìn nhau, đều ăn ý nở nụ cười.
"Ngươi và Thượng Quan Nhu làm sao mà thành đôi?" Đối mặt huynh đệ tốt của mình, Mộ Khinh Ca hiếm khi hóng hớt.
Thiệu mập lập tức thần thái phi dương kể chuyện hắn và Thượng Quan Nhu quen biết thế nào...
Kỳ thực đây là một câu chuyện máu cún cũ rích.
Ngày nọ, Thượng Quan Nhu ra cửa đạp thanh, ở vùng ngoại ô gặp mấy tên sơn tặc muốn cướp tiền cướp sắc. Vừa vặn đụng phải Thiệu mập đi ngang qua. Thiệu mập thấy mỹ nhân bị khi dễ, lập tức đại phát thần uy đả thương mấy tên sơn tặc đến tàn phế, đưa vào quan phủ, cứu Thượng Quan Nhu.
Sau đó hai người thường xuyên qua lại, cư nhiên vừa mắt nhau. Tiểu thư Thượng Quan cũng là người cá tính, cư nhiên dám yêu cầu phụ mẫu phải gả cho Thiệu mập.
Kết quả là một cọc hôn sự trong mắt người ngoài, nhìn kiểu gì cũng không hợp đôi, ấy vậy mà định ra.
Cũng may Thiệu mập coi như có chút tính người, sau khi thành thân thì an phận thủ thường, không làm xằng làm bậy lưu luyến phố hoa như trước kia.
Cuộc sống hai người coi như ngọt ngào mỹ mãn, ngọt ch3t người khác.
Nghe xong, Mộ Khinh Ca buồn cười nói: "Mập mạp, thực ra có phải ngươi đã sớm coi trọng tiểu thư Thượng Quan hay không, cho nên mới diễn cảnh anh hùng cứu mỹ nhân?"
"Ta oan uổng nha lão đại! Ta thề với huynh, tuyệt đối không có!" Thiệu mập lập tức giơ cao hai tay, biểu tình thành khẩn.
Mộ Khinh Ca cười ha hả: "Ta chỉ đùa thôi, ngươi khẩn trương làm gì?"
Cười xong, nàng lại cảm thán: "Chỉ mới hai năm, ngươi đã làm cha rồi. Xem ra tuy ta không cảm thấy có gì thay đổi, nhưng thực tế có rất chuyện đã thay đổi."
"Cũng không phải, ít nhất Hoàng thượng của chúng ta còn chưa thành thân." Thiệu mập nói.
"Tần Cẩn Thần còn chưa thành thân?" Mộ Khinh Ca ngạc nhiên.
Nếu nàng không nhớ lầm, Tần Cẩn Thần hiện giờ đã hai mươi bảy hai mươi tám tuổi rồi đi!
Thiệu mập gật đầu, chép miệng nói: "Không chỉ không thành thân, hậu cung đến một nữ nhân cũng không có. Đám cung nữ không thể bò lên long sàng bệ hạ. Lão đại, huynh không biết mấy năm nay các đại thần trong triều vì chuyện này mà sầu cỡ nào đâu."
"Bọn họ quản quá rộng, bao nhiêu quốc sự xử lý không xong, còn muốn quản đến long sàng Tần Cẩn Thần?" Mộ Khinh Ca cười nhạo.
Thiệu mập hả hê cười hắc hắc, nhắc nhở Mộ Khinh Ca: "Lão đại, huynh đừng quên. Một nhà hoàng thất Tần đều bị huynh gi3t hết. Hiện giờ chỉ còn lại mình đương kim bệ hạ. Nếu ngài ấy chậm chạp không cưới thì không thể khai chi tán diệp cho hoàng thất, chờ ngài ấy quy thiên, ai sẽ ngồi lên thiên hạ Tần quốc? Không tránh khỏi lại có thêm một trận tinh phong huyết vũ."
Mộ Khinh Ca mím môi trầm mặc, hơi cau mày.
Thiệu mập nói không sai, không có người thừa kế, sẽ khiến rất nhiều người bất an và nổi tâm tư. Nàng muốn Tần quốc là quốc gia an bình, khiến Mộ Hùng có thể an tâm dưỡng lão, không nhọc lòng vì nước. Mà không phải là loạn thế phong vũ, dân tâm hoảng loạn.
"Vì sao Tần Cẩn Thần không cưới?" Mộ Khinh Ca trầm giọng hỏi.
Thiệu mập mở to cặp mắt đậu xanh, giật mình nói: "Lão đại không biết thật, hay giả vờ không biết thế?"
"Ta nên biết cái gì?" Mộ Khinh Ca mơ hồ chớp mắt.
Thiệu mập thở hắt, nói: "Trên dưới cả triều đều biết, tuy hoàng đế bệ hạ cai quản Tần quốc, nhưng hoàng đế chân chính chính là Tiểu tước gia Mộ phủ. Bởi vì tất cả mọi người đều biết bệ hạ chỉ nghe một mình huynh. Huynh nói xem, vì sao bệ hạ chỉ nghe lời một mình huynh?"
"..." Mộ Khinh Ca im lặng.
Nàng chưa bao giờ chú ý tới, cũng chưa từng nghĩ tới. Thực tế mấy năm nay, nàng rất ít khi ở Tần quốc.
"Có lẽ... vì ta nói có lý. " Mộ Khinh Ca xoa cằm, nheo mắt.
Thiệu mập cười ái muội: "Lão đại a lão đại, chẳng lẽ huynh không biết bệ hạ chung tình với huynh sao?"
Hả?
Mộ Khinh Ca ngây ngẩn.
Tần Cẩn Thần thích nàng? Sao nàng không biết?
Xem vẻ mặt của nàng, Thiệu mập đành nhận mệnh tiếp tục giải thích: "Trước kia không biết huynh là nữ tử, ta đã cảm thấy bệ hạ có gì đó với huynh rồi. Cái gì cũng suy nghĩ cho huynh, cho dù huynh gi3t cả nhà ngài ấy cũng không oán huynh. Lão đại còn nhớ không, bệ hạ đã từng là người không quan tâm thế tục, rời xa thị phi? Nhưng ngài ấy vì huynh, lại nguyện ý ngồi lên long ỷ, giam cầm trong bức tường hoàng thành."
Khuôn mặt Mộ Khinh Ca xẹt qua thần sắc cổ quái, nàng lẩm bẩm: "Sao nghe ngươi nói, có cảm giác ta là kẻ phụ bạc vậy?"
Thiệu mập cười tươi: "Có phải phụ bạc không thì ta không biết, ta chỉ muốn nói là, nguyên nhân bệ hạ không cưới tám chín phần mười đều do huynh. Mà bệ hạ chỉ nghe lời huynh nhất, không bằng huynh suy nghĩ vì Tần quốc, bảo bệ hạ thành thân đi."
Mộ Khinh Ca co rút khóe miệng.
Thiệu mập nói Tần Cẩn Thần thích nàng? Không biết vì sao, Mộ Khinh Ca bỗng thấy mất tự nhiên.
"Nhưng lão đại này, ta muốn hỏi chút. Nếu không có Thánh Vương bệ hạ, huynh sẽ nhìn đến tấm chân tình của bệ hạ với huynh chăng?" Thiệu mập tò mò.
Mộ Khinh Ca sửng sốt, nếu không có Tư Mạch...
Nàng cười nhạt, lắc đầu: "Ta thừa nhận Tần Cẩn Thần khiến ta đặc biệt chú ý. Nhưng ta có thể khẳng định nói cho ngươi, ta và hắn không có khả năng."
Mộ Khinh Ca đứng lên chắp tay sau lưng, nhìn cảnh sắc bên ngoài.
Thiệu mập nhắm mắt theo đuôi, đứng sau lưng nàng.
Nàng trông về phía xa, tâm tư đắm chìm trong từng hình ảnh cùng với Tần Cẩn Thần. Chậm rãi nói: "Lúc mới gặp, thần sắc trong mắt hắn đúng là khiến người ta đau lòng, cảm thấy dễ vỡ. Nhưng hắn bao bọc mình quá sâu, ta không có kiên nhẫn và hứng thú phá vỡ từng lớp vỏ bọc của hắn. Ta không muốn tốn nhiều tâm tư vào hắn, đã đủ chứng minh ta không có tình cảm nào khác."
"Vậy lão đại, làm thế nào mà Thánh Vương bệ hạ chiếm được tâm huynh?" Thiệu mập xoay chuyển đôi mắt đậu xanh, nhân cơ hội hóng tiếp. Hắn cũng không tiếp tục lằng nhằng chuyện vì sao Mộ Khinh Ca không thích Tần Cẩn Thần, bởi vì hắn cảm thấy hai người họ không hợp.
"Chàng ấy?" Mộ Khinh Ca bất giác nhướng mày, cong môi nở nụ cười sâu xa.
Gió nhẹ thoảng qua khều cung linh bên hông nàng, vang lên tiếng chuông thanh thúy.
"Tiểu tước gia!"
Chợt, thị vệ trong phủ tới báo: "Tiểu tước gia, ngoài phủ có rất nhiều đại thần muốn cầu kiến Tiểu tước gia."
"Cả đám lão gia hỏa, động tác thật nhanh lẹ!" Thiệu mập mắng.
Hắn đau khổ nhìn Mộ Khinh Ca: "Lão đại, xem ra huynh muốn yên tĩnh không được rồi, huynh phải dành thời gian cho chúng ta cùng uống một chén đấy."
Mộ Khinh Ca buồn cười nói: "Chẳng phải bất cứ lúc nào ngươi cũng có thể vào cửa lớn Mộ phủ sao? Không cần thông báo như họ."
Thiệu mập cười hắc hắc, gãi gãi đầu.
"Tiểu tước gia, gặp hay không gặp?" Thị vệ ngẩng đầu nhìn về phía Mộ Khinh Ca.
Mộ Khinh Ca nghĩ nghĩ, gật đầu nói: "Đến cửa rồi, vậy thì gặp đi." Nói xong, nàng ưỡn ng.ự.c đi ra ngoài phủ.
Lúc nàng ra ngoài, Thiệu mập cũng kéo theo Mộ Dực Trần yên lặng đi theo, núp ở sau cửa lớn.
"Tiểu tước gia!!!"
"Khấu kiến Tiểu tước gia, Tiểu tước gia vạn phúc kim an!!!"
Mộ Khinh Ca vừa nhấc một chân ra cửa, hàng trăm quan viên dưới bậc thang đồng thời hô to quỳ rạp xuống đất.
"Họ cư nhiên tôn trọng lão đại như thế!" Mộ Dực Trần sợ ngây người.
Thiệu mập khinh thường cười một tiếng: "Đây tính là cái gì? Lão đại được coi là nhân vật có thể đi ngang, không ai dám nói nửa câu ở Lâm Xuyên."
Mộ Dực Trần bị chấn động đến há to miệng.
"Đều đứng lên đi." Mộ Khinh Ca đứng trên bục ngoài cửa, nhìn trăm tên quan viên quỳ dưới đất.
Nhưng họ không đứng dậy.
Một đại quan cầm đầu ngẩng lên, nói với Mộ Khinh Ca: "Tiểu tước gia vừa mới hồi phủ, chúng ta vốn không nên quấy nhiễu. Tiếc rằng, vì giang sơn xã tắc Tần quốc, chúng ta không thể không tới quấy rầy sự thanh tịnh của Tiểu tước gia."
Mộ Khinh Ca nhướng mi: "Chuyện gì mà bị các ngươi nói đến nghiêm trọng thế?"
Quan viên kia nói: "Chuyện này có chút khó mở miệng. Nhưng hiện giờ chúng ta không thể không kéo xuống mặt già, cầu Tiểu tước gia ra tay. Bệ hạ kế vị nhiều năm nhưng vẫn chưa lập hậu cung, chúng ta... chúng ta thật sự lo lắng dòng dõi đoạn tuyệt, ảnh hưởng núi sông rung chuyển!"
Lại là chuyện này?
Dư quang khóe mắt Mộ Khinh Ca đảo qua Thiệu mập núp sau cửa. Người sau cảm giác được, chỉ biết cười ngây ngô.
Thu hồi tầm mắt, Mộ Khinh Ca lạnh nhạt nói: "Chẳng lẽ các ngươi muốn bổn tước gia bắt mấy mỹ nhân ném lên long sàng? Hay là hạ dược hoàng đế, buộc hắn đi vào khuôn khổ?"
"Phụt!" Mộ Dực Trần che miệng không cho mình cười ra.
"Không dám không dám!"
"Không dám! Tước gia, lão thần không phải có ý này."
"Vậy các ngươi có ý gì?" Mộ Khinh Ca nheo mắt hỏi.
Đám thần tử ậm ừ nửa ngày, mới nói: "Thỉnh Tiểu tước gia khuyên bảo bệ hạ, bảo ngài lấy giang sơn xã tắc làm trọng, lấy con cháu hoàng thất làm trọng."
"Khẩn cầu Tiểu tước gia khuyên bệ hạ mở hậu cung!"
"Khẩn cầu Tiểu tước gia khuyên bệ hạ mở hậu cung!"
Từng tiếng dân nguyện... không, là quan nguyện, khiến Mộ Khinh Ca ngẩng đầu yên lặng thở dài, thầm than: "Thời buổi này, khuyên hoàng đế mở hậu cung là chuyện đại sự hàng đầu trong triều, kiểu gì thế không biết?"