Tuyệt Thế Thần Y: Nghịch Thiên Ma Phi

Chương 930

Edit: Diệp Lưu Nhiên

"A!!!"

Tiếng kêu thảm thiết vang lên.

Sức mạnh pháp tắc vừa được ngưng tụ trên bầu trời Hàn Tấc thoáng chốc tiêu tan.

Cánh tay bị chém đứt bay lên không trung, rơi xuống vùng đất tuyết.

"Tay của ta! Tay của ta!" Mộ Thiên Âm thống khổ ngã dưới đất. Tay trái đè lại phần tay phải bị đứt, nơi đó còn phun máu, cực kỳ chói mắt dưới lớp tuyết băng.

Hốc mắt hắn muốn nứt ra, bộ mặt dữ tợn toát đầy mồ hôi lạnh. Đôi mắt âm lãnh nhìn chằm chằm cánh tay cách đó không xa.

Chỉ cần lập tức lấy về, là có thể nối lại!

Mộ Thiên Âm nhào về phía cánh tay bị đứt.

Nhưng hắn vừa mới động, lại có một chân dẫm lên cánh tay bị đứt đó.

Hắn nhìn dọc theo bàn chân kia, đầu tiên là thấy bàn tay cầm thương gãy không ngừng khôi phục. Sau đó là dáng vẻ Mộ Khinh Ca lạnh lùng.

Mộ Khinh Ca nhìn hắn. Vốn nàng muốn mạng hắn, nhưng cuối cùng chỉ có thể chém tay. Ánh mắt nàng lạnh lẽo sắc bén, xẹt qua không cam lòng.

"Muốn nối tay?" Mộ Khinh Ca cười lạnh.

Nàng quỳ một gối, chân tránh khỏi cánh tay. Nàng thấy khát vọng trong mắt Mộ Thiên Âm, khiến nàng cực kỳ sảng khoái.

Phốc!

Phập một tiếng, Mộ Khinh Ca dùng Linh Lung Thương đâm xuyên qua bàn tay, nhấc nó lên.

Thứ đó như cộng hưởng với Mộ Thiên Âm, khiến ngũ quan hắn vặn vẹo.

Hắn bò dậy, vừa cầm máu cho mình, vừa âm tàn nhìn chằm chằm Mộ Khinh Ca: "Trả cánh tay lại cho ta, ta sẽ tha ngươi không chết!"

"Tha ta không chết?" Mộ Khinh Ca nở nụ cười, nụ cười mang theo lạnh giá và hài hước: "Ngươi muốn tha ta, nhưng ta lại muốn ngươi chết, phải làm sao đây?"

Dứt lời nàng nhìn tay cụt bị treo trên đầu thương, ngọn lửa bùng lên đốt trụi cánh tay.

Đó là Thái Sơ Cấp Hỏa, lập tức đốt sạch tay Mộ Thiên Âm thành tro, rơi xuống vùng tuyết.

Nàng không biết vì sao mình còn có thể thao túng dị hỏa, hơn nữa càng thuận buồm xuôi gió.

"Mộ Khinh Ca!!!" Mộ Thiên Âm rít tên Mộ Khinh Ca từ kẽ răng.

Cặp mắt âm ngoan khinh thường, tràn ngập hận ý. Tựa hồ hận không thể tra tấn Mộ Khinh Ca đến chết.

"Hận sao? Đau không? Đáng tiếc, còn chưa đủ!" Mộ Khinh Ca cười lạnh, ánh mắt sắc bén. Lần thứ hai lại lao tới Mộ Thiên Âm.

Thời gian nàng tăng tu vi đã trôi qua kha khá, nàng muốn ở thời khắc cuối cùng g.iết c.hết Mộ Thiên Âm.

"Mộ Khinh Ca, ta muốn giết ngươi!!!" Đôi mắt Mộ Thiên Âm đỏ đậm, cùng với ngũ quan dữ tợn trông cực kỳ khủ.ng bố.

Hắn lao tới Mộ Khinh Ca, bất chấp tất cả muốn gi.ết ch.ết Mộ Khinh Ca.

Hai người mãnh liệt va đụng trên mặt tuyết. Linh lực màu vàng hình thành vòng cung cực lớn phía trước họ, chấn đến sông băng phụ cận nứt vỡ, tuyết đọng lăn xuống.

Mặt đất run rẩy, phảng phất không chịu nổi cuộc chiến này.

Nhưng vô luận là Mộ Khinh Ca, hay là Hống, đều không quan tâm.

"Phốc!"

"Phốc!"

Va chạm, Mộ Khinh Ca và Mộ Thiên Âm bay ngược ra ngoài, miệng phun máu, không ai tốt hơn ai.

"Ha ha ha ha!!! Muốn giết ta? Ngươi đây là đang tìm chết!" Mộ Thiên Âm điên cuồng cười to, tiếp tục tấn công Mộ Khinh Ca.

Mộ Khinh Ca lảo đảo hai bước trên mặt tuyết, linh lực cơ thể bất ổn, có điềm báo lùi lại tu vi.

Nàng ngẩng đầu nhìn thế công của Mộ Thiên Âm, nâng tay ngăn trở.

Ầm!!!

Công kích hạ xuống, trực tiếp cắt nát khối băng hoàn chỉnh, kéo theo thân thể Mộ Khinh Ca bay ra ngoài, ngã mạnh xuống.

"Khụ!" Mộ Khinh Ca ho mạnh một tiếng, nhanh chóng bò dậy, ánh mắt sắc bén nhắm vào Mộ Thiên Âm.

"Mộ Khinh Ca ngươi chết đi!!!" Mộ Thiên Âm phát huy linh lực tới cực hạn, thề phải đánh chết Mộ Khinh Ca.

Mà lúc này...

Linh lực trong cơ thể Mộ Khinh Ca đột nhiên đình trệ, tu vi Kim cảnh tầng bốn nhanh chóng đảo về...

Kim cảnh tầng bốn!

Kim cảnh tầng ba!

Kim cảnh tầng hai!

Kim cảnh tầng một!

Ngân cảnh tầng sáu!

Khi tu vi ngã xuống Ngân cảnh, không gian phía sau cách Mộ Khinh Ca không xa chợt xuất hiện vết rách, như cái miệng khổng lồ phun ra ba người.

Đây là ba người Khương Ly, Mộ Thần và Mộ Bằng mà nàng đã thu vào không gian.

Hiện giờ tu vi nàng không thể duy trì ở Kim cảnh, không gian đương nhiên không thể chứa được người.

Ngân cảnh tầng năm!

Ngân cảnh tầng bốn!

Ngân cảnh tầng ba!

Tu vi Mộ Khinh Ca bị lùi mãi đến Ngân cảnh tầng ba mới dừng.

Lập tức cảm giác cực kỳ mệt mỏi ập vào lòng nàng, tóc đen bằng mắt thường có thể thấy được tốc độ bạc đi.

"Ha ha ha ha! Thì ra ngươi thiêu đốt tuổi thọ để tăng tu vi. Hiện giờ thời gian đã hết, tuổi thọ sắp hết, ta xem ngươi còn thủ đoạn gì. Tính mạng của những kẻ mà ngươi quan tâm, ta sẽ lần lượt giết hết!" Mộ Thiên Âm thấy Mộ Khinh Ca bạc đầu, lập tức cười to.

Hắn nhảy lên không trung, bổ ra một chưởng toàn lực của Kim cảnh tầng sáu, phóng xuống chỗ ba người Khương Ly.

"Đừng!!!" Mộ Khinh Ca trợn to mắt. Nàng không kịp nghĩ nhiều, trực tiếp phi thân qua nhào tới chỗ ba người, dùng tấm lưng chặn lại chiêu thức Mộ Thiên Âm.

"Khinh Ca!!!"

"Thiếu chủ!!!"

"A!!!"

Đám người Khương Ly kinh hoảng gọi to, còn xen lẫn tiếng hét thảm.

Một thuộc hạ cuối cùng của Mộ Thiên Âm đã bị Hống xé thành mảnh nhỏ ném dưới chân hắn. Thần sắc Mộ Thiên Âm biến đổi, đề phòng nhìn về phía Hống.

Hống không đi về phía hắn, mà đi tới chỗ Mộ Khinh Ca ngã nằm dưới lớp tuyết.

"Khinh Ca!"

"Thiếu chủ!"

"Thiếu chủ!"

Ba người Khương Ly nghiêng ngả lảo đảo vọt tới bên cạnh Mộ Khinh Ca, bị dọa bởi mái tóc bạc của nàng.

Khương Ly đau lòng nâng nàng từ dưới đất lên, ôm vào lòng mình, nhìn Mộ Khinh Ca hôn mê bất tỉnh, liên tục hô: "Khinh Ca, Khinh Ca..."

"Thiếu chủ!"

"Thiếu chủ!"

Mộ Thần và Mộ Bằng cũng hô lên.

"Đây là đốt cháy tuổi thọ, mạnh mẽ tăng tu vi gây ra. Tạm thời không chết được, nhưng không thể tỉnh lại ngay." Hống nhíu chặt mày nhìn Mộ Khinh Ca.

"Đốt cháy tuổi thọ..." Khương Ly khiếp sợ nhìn Hống, rồi lại nhìn Mộ Khinh Ca. Nàng chả.y nước mắt, nàng biết ngay Mộ Khinh Ca là kẻ liều mạng mà.

Trong lòng Hống phẫn nộ không thôi, nhìn tình trạng Mộ Khinh Ca lúc này, hắn hận không thể giết người.

Hống đột ngột quay đầu nhìn Mộ Thiên Âm cụt tay, giờ đây đối phương không còn dương dương tự đắc như trước, chỉ có chật vật bất kham, suy yếu không thôi.

"Giết hắn, ít nhất giúp nha đầu an tâm!" Hống thầm nói với mình.

Hắn nháy mắt biến mất bên cạnh Mộ Khinh Ca, xông tới chỗ Mộ Thiên Âm.

Mộ Thiên Âm kinh hãi. Bây giờ hắn bị mất một tay, tu vi bị tổn hao nhiều, sao có thể đối đầu với Hống? Hắn liên tục lui bước, tránh khỏi đòn công kích mãnh liệt của Hống. Đột nhiên lấy bình đan dược ra bóp nát, cầm một viên đan tỏa kim quang nuốt vào miệng.

Hình ảnh này dừng vào mắt Hống, khiến tròng mắt hắn co rụt lại!

Lập tức khí thế kh.ủng bố bùng nổ trong cơ thể Mộ Thiên Âm. Hắn cười dữ tợn: "Đừng tưởng rằng chỉ có một mình Mộ Khinh Ca biết cách tăng tu vi! Tuy Hàn Tấc hạn chế tu vi ở Kim cảnh tầng sáu, nhưng không phải không có ngoại lệ!"

Đan dược hắn ăn chính là sư phụ cho hắn để đề phòng phát sinh. Có thể phá vỡ giới hạn Hàn Tấc, khôi phục tu vi hắn về cảnh giới chân thật.

Hậu quả chính là, sẽ dẫn tới Hàn Tấc sụp đổ. Mà hắn sau khi trở về sẽ mất tu vi một thời gian.

Cho nên nếu không phải bị ép đến đường cùng, hắn tuyệt sẽ không sử dụng viên đan dược này.

Nguyên bản cho rằng, lần hành động này chỉ cần năm Kim cảnh tầng sáu là đủ an toàn, nào ngờ hắn cư nhiên đụng phải bức tường Mộ Khinh Ca. Hiện tại lại có một Hống như hổ rình mồi.

"Ha ha ha ha! Các ngươi đừng mong ai rời đi, đều phải chết ở đây!" Mộ Thiên Âm điên cuồng nói.

Hống nhanh chóng quyết định, trở lại bên cạnh Mộ Khinh Ca, cõng nàng lên rồi nói với ba người khác: "Đi mau!"

Nhóm Khương Ly không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng cũng cảm nhận được hơi thở khủ.ng bố lan tràn.

"Đi? Chạy đi đâu?" Mộ Thiên Âm cười to, tùy ý vung tay đánh ra sức mạnh cường hãn, bẻ gãy nghiền nát mấy người chạy trốn.

Cỗ lực lượng lập tức tới trước mặt mấy người, lớp băng vỡ vụn.

Mấy người không tránh kịp, đều bị vạ lây ngã vào đất tuyết.

Mộ Khinh Ca lại quăng ngã dưới đống tuyết. Châm hương Đại Tư Tế cho nàng bị rơi ra.

Mộ Thần nhìn thấy nén hương, tròng mắt co mạnh, thất thanh: "Không xong! Thời gian không còn bao, nếu chúng ta không thể ra ngoài, chắc chắn sẽ bị nhốt ở đây."

Hống cõng Mộ Khinh Ca, cắn răng nói: "Toàn lực chạy về!"

Hắn thuấn di, ba người còn lại gắt gao theo sát.

Động tác này lay động cung linh bên hông Mộ Khinh Ca, phát ra tiếng vang thanh thúy.

"Chạy? Các ngươi có thể chạy đi nơi nào?" Mộ Thiên Âm cười lạnh nhìn ba người.

...

"Hử?" Trong một không gian vô cực, cung linh bên hông Tư Mạch đinh linh khiến đáy lòng hắn không hiểu sao bồn chồn. Hắn lập tức buông bỏ công việc trong tay, theo dấu khí tức cung linh tùy ý xé mở không gian, bước vào đó.

...

Trong Hàn Tấc, khu rừng xanh thẳm đã vào tầm mắt, nhưng vẫn cách rất xa.

Khí tức Mộ Thiên Âm theo sát không buông, tựa hồ cố ý đùa bỡn bọn họ.

Đột nhiên Khương Ly chậm bước, thần sắc ngưng trọng: "Cứ tiếp tục như vậy, chúng ta không ai thoát được. Các ngươi rời cùng Khinh Ca đi, để ta cản hắn lại!"

"Khương cô nương, không thể!" Mộ Thần ngăn cản.

Trong mắt Hống cũng đầy vẻ không tán đồng.

Nhưng Khương Ly lại kiên trì nói: "Đừng do dự nữa, cứ tiếp tục thế sẽ phải chết!"

Dứt lời, nàng xoay người lao đi, cầm chặt Tru Tà được Mộ Khinh Ca chế tạo vì nàng.

Bóng lưng nàng quyết tuyệt, khiến ánh mắt Hống trầm xuống, phân phó hai người: "Chúng ta đi!"

Bọn họ trở về theo con đường ban đầu, mà Khương Ly lại vòng trở lại chắn trước mặt Mộ Thiên Âm.

"Ngươi muốn cản ta? Chỉ bằng ngươi?" Mộ Thiên Âm khinh thường cười nhạo. Hắn nhìn Khương Ly, tùy tiện càn rỡ đánh giá: "Ngươi là nữ nhân của Mộ Khinh Ca? Rất tốt, bắt ngươi về hung hăng chà đạp, không sợ hắn tự đưa tới cửa."

Khương Ly cười lạnh lùng, cầm Tru Tà xông về phía Mộ Thiên Âm...
Bình Luận (0)
Comment