Edit: Diệp Lưu Nhiên
Các đường nét trên khuôn mặt lão rõ ràng, mang theo khí thế không giận tự uy, hàng lông mày ẩn chứa trí tuệ phi thường.
Lão nhìn Mộ Thiên Âm, chậm rãi nói: "Mang đi bốn người, chỉ có mình con trở về. Rốt cuộc con đã gặp phải chuyện gì trong Hàn Tấc? Vì sao lại có vết thương này?"
Lão giả không thể tin tưởng bộ dáng thê thảm của Mộ Thiên Âm, bị buộc phải thi triển pháp lực bất chấp phản phệ, còn mạnh mẽ tăng cao tu vi, thậm chí bị chặt đứt một tay là do ứng viên đối thủ Thiếu chủ Mộ tộc khác gây nên.
Bởi vì theo lão thấy, không ai có tu vi cao hơn Mộ Thiên Âm trong cuộc cạnh tranh này.
Nếu một thân chật vật này đều do đối thủ ban tặng, vậy...
Lão giả bỗng chốc mở to mắt, sâu trong mắt xẹt qua u quang. Lão nhìn Mộ Thiên Âm đang hôn mê: "Lựa chọn của ta tuyệt sẽ không sai! Vô luận là ai khiến con bị thương thành ra như vậy, ta đều sẽ cứu con về, thậm chí khiến con mạnh hơn!"
...
Trung Cổ Giới, Tây châu Phù Sa Thành.
Mộ Khinh Ca lúc đi lúc về, đều chưa kinh động đến mọi người trong Tang gia.
Biết nàng về cũng chỉ có Tang Thuấn Vương và Tang Lam Nhược, Mộ Tuyết Vũ. Có thể nói những người khác căn bản không biết nàng đã từng rời đi, còn trải qua nỗi đau sinh tử.
Ngày thứ ba sau khi trở về, Mộ Khinh Ca cùng Tư Mạch đi vào phòng luyện khí dành cho gia chủ Tang tộc.
Ba ngày, ngoại trừ một ngày nàng tỉnh lại làm xong những chuyện nên làm, hai ngày còn lại nàng đều không gặp ai.
Sau đó nàng chủ động tới tìm Tang Thuấn Vương, muốn mượn phòng luyện khí.
Tư Mạch nói cho nàng, muốn rèn lại Linh Lung Thương thì không thể chế tạo trong không gian. Bởi vì thế giới trong không gian không thể hoàn thành đến trình tự cuối cùng.
Mà ở toàn bộ Tang tộc, phòng luyện khí của Tang Thuấn Vương là tốt nhất. Nàng đương nhiên lựa chọn phòng này.
"Ca nhi vừa trở về, thân thể còn chưa hồi phục, bắt đầu luyện khí làm gì?" Tang Thuấn Vương đứng ngoài cửa phòng luyện khí, lẩm bẩm.
Hôm nay ông lại gặp Tư Mạch.
Bởi vì suy đoán hắn là hôn phu của Mộ Khinh Ca, nên trộm nhìn thêm mấy lần. Càng nhìn càng thích, cảm thấy nam tử dung mạo tuyệt thế như vậy mới có thể xứng đôi với cháu gái ông.
Chỉ là đáng tiếc, mấy ngày nay ông vẫn luôn không có cơ hội hỏi Mộ Khinh Ca vị nam tử đi theo nàng có phải là hôn phu của nàng không.
Mà nam tử kia cũng không biết tự giác gì cả, chỉ suốt ngày kè kè theo Mộ Khinh Ca, không thèm đánh tiếng chào hỏi lão nhân gia ông.
Tang Thuấn Vương nghĩ nghĩ, xoay người rời khỏi phòng luyện khí, đi tới tiểu viện Mộ Khinh Ca ở.
...
"Tang gia chủ!" Ấu Hà đột nhiên thấy người tới, hơi kinh ngạc.
Tang Thuấn Vương gật đầu, đi tới ngồi vào ghế. Ấu Hà nhanh chóng bưng trà bánh điểm tâm lên.
Tang Thuấn Vương nâng chén trà nhấp bên môi, nói với Ấu Hà: "Ấu Hà à, ngươi lớn lên cùng Ca nhi phải không? Ta nghe nói, từ lúc ngươi còn nhỏ đã hầu hạ bên cạnh Ca nhi, cũng rất được coi trọng."
"Dạ vâng." Ấu Hà hơi cúi người, mỉm cười.
Thực tế, lòng nàng âm thầm cảnh giác. Nàng không biết mục đích Tang Thuấn Vương hôm nay tới đây, đương nhiên phải cẩn thận ứng phó. Có một số việc, Mộ Khinh Ca không hy vọng những người khác biết, nàng một chữ cũng không thể lộ ra.
"Không cần khẩn trương, ta chỉ hỏi chút việc nhỏ." Tang Thuấn Vương là người nào? Sao lại không nhìn ra Ấu Hà thấp thỏm, lập tức cho nàng ăn thuốc an thần.
Ấu Hà cười nói: "Tang gia chủ nói đùa. Tang gia chủ có gì cần hỏi, xin cứ hỏi. Nếu Ấu Hà biết, nên nói, tuyệt sẽ không giấu giếm."
Ý ngoài lời chính là, điều nào không nên nói thì thực xin lỗi, không thể nói cho ngài!
Tang Thuấn Vương nghe hiểu, cũng không giận, chỉ cười cười hỏi: "Ta muốn hỏi một chút, nam tử ở bên cạnh chủ tử ngươi mấy ngày nay có phải là người đã đính thân với chủ tử ngươi khi ở Lâm Xuyên không?"
"Thì ra là hỏi về Mạch đại gia." Ấu Hà tức khắc hiểu ra.
Về Mạch đại gia, Mộ Khinh Ca luôn không cố tình giấu giếm, chẳng qua chưa bao giờ chủ động giải thích mà thôi.
Ấu Hà cười cười, mới gật đầu nói: "Tang gia chủ nhìn không sai, vị đại nhân kia chính là phu quân tương lai của Tiểu tước gia. Đây là chuyện mà nhà nhà Lâm Xuyên đều biết."
Màn cầu hôn hoành tráng của Tư Mạch, sớm đã truyền khắp từng ngõ ngách Lâm Xuyên.
Hiện giờ, ai mà không biết Tần quốc Mộ phủ nữ tước gia là thê tử chưa qua cửa, giọt máu đầu quả tim của Thánh Vương bệ hạ?
Quả nhiên!
Tang Thuấn Vương sáng ngời con mắt, lại hỏi: "Vị công tử này tên họ là gì, nhà ở phương nào? Có lai lịch gì, ngươi đều biết?"
"Cái này..." Ấu Hà có chút khó xử lắc đầu.
Ánh mắt Tang Thuấn Vương trầm xuống: "Chủ tử nhà ngươi sắp gả cho hắn, sao ngươi lại không biết chi tiết? Chẳng lẽ chủ tử nhà ngươi dặn dò ngươi không được nói cho ta?"
"Tang gia chủ đừng hiểu lầm, Tiểu tước gia vẫn chưa nói vậy, chẳng qua lai lịch cô gia nhà ta thật sự có chút thần bí. Nô tỳ đoán không chuẩn, cho nên khó mà nói." Ấu Hà vội giải thích.
"Chỉ cần kể những điều ngươi biết, sự thật thế nào, ta tự phán đoán." Tang Thuấn Vương nói.
Ấu Hà bất đắc dĩ, đành phải thưa: "Cô gia nhà ta... trước khi chưa đính ước với Tiểu tước gia, tất cả chúng ta đều phải tôn kính gọi ngài ấy là Thánh Vương bệ hạ. Toàn bộ Lâm Xuyên đều thế, đối với chúng ta, Thánh Vương bệ hạ chính là vị thần duy nhất của Lâm Xuyên. Đừng nói ta, chỉ sợ lão công gia nhà ta cũng không rõ lai lịch Thánh Vương bệ hạ. Chỉ biết từ khi Lâm Xuyên xuất hiện cục diện hiện thời, ngài ấy đã tồn tại, vẫn luôn rất ít ra ngoài, cực kỳ thần bí. Thú kéo xe cũng không phải linh thú trong Lâm Xuyên. Thánh Vương bệ hạ cực kỳ lợi hại, ngay cả Tiểu tước gia nhà ta đều nói ngài ấy sâu không lường được."
Tang Thuấn Vương nghe xong, không chỉ nhíu mày, còn hạ giọng: "Thân phận mơ mơ hồ hồ, thông gia sao lại dễ dàng đồng ý mối hôn sự này?"
Nghe ông nói, Ấu Hà vội đáp: "Thánh Vương bệ hạ tự mình tới cầu thú, là Tiểu tước gia nhà ta chính miệng đáp ứng."
Ý chính là nói cho Tang Thuấn Vương, Mộ Hùng không can thiệp vào hôn sự của Mộ Khinh Ca, đều do nàng tự quyết định.
Tang Thuấn Vương sửng sốt, gật đầu tán đồng: "Tính tình chủ tử nhà ngươi, nếu không muốn gả thì đích xác không ai ép được. Cũng không biết, nó hứa gả cho dạng người gì, có biết rõ ràng hay không."
Giọng nói Tang Thuấn Vương có chút lo lắng.
Sợ cháu gái chưa trải sự đời bị người ta lừa gạt.
Một lúc sau, ông nhìn Ấu Hả hỏi: "Vậy hắn có đối xử tốt với chủ tử nhà ngươi không? Hắn đi theo chủ tử nhà ngươi tới Trung Cổ Giới sao?"
Ấu Hà cười nói: "Chuyện giữa Tiểu tước gia và Mạch đại gia, nô tỳ không biết. Nhưng nô tỳ nghĩ, tóm lại là tốt, nếu không với tính tình của Tiểu tước gia, cũng sẽ không phản ứng gì. Còn về vấn đề thứ hai của Tang gia chủ, nô tỳ không thể trả lời. Mạch đại gia đi lại vô tung, khi nào tới, khi nào đi, chỉ có ngài ấy và chủ tử biết."
"Thần bí vậy sao?" Tang Thuấn Vương lẩm bẩm.
Cuối cùng, ông thở dài nói: "Bỏ đi, ta chẳng hỏi ra được gì ở chỗ ngươi. Chờ chủ tử nhà ngươi xong việc, ta tự đi hỏi."
Đại sự chung thân của cháu gái, ông không thể không hỏi rõ ràng.
Dứt lời, ông đứng dậy định rời đi.
Ấu Hà vội cúi người cung kính tiễn ông ra ngoài.
...
Trong phòng luyện khí Tang Thuấn Vương, Mộ Khinh Ca đặt hai đoạn gãy của Linh Lung Thương lên bàn.
Nàng đã là Luyện khí sư Thần cấp, các phương pháp luyện chế Thánh khí, Chí tôn khí sau Thần cấp của Tang gia đã sớm đến tay nàng.
Mới đầu chỉ nghĩ, vừa mới luyện ra Thần khí, không nóng vội, củng cố một thời gian rồi lại nghiên cứu luyện chế Thánh khí.
"Không biết, lần đầu tiên ta luyện chế Thánh khí có thể thành công hay không." Mộ Khinh Ca nhìn Linh Lung Thương, tâm trạng có chút thấp thỏm.
Nếu lấy tài liệu luyện khí khác, nàng đương nhiên sẽ không thế.
Nhưng đối tượng là Linh Lung Thương, từ ban đầu có được Linh Lung Thương, nó vẫn luôn làm bạn cùng nàng chinh chiến khắp nơi. Cuối cùng vì không muốn thương tổn nàng mà tự gãy.
Nếu nàng luyện chế không thành công, nàng sợ sẽ hoàn toàn phá hủy Linh Lung Thương.
"Tiểu Ca nhi, đừng quá khẩn trương." Tư Mạch hiểu tâm tình Mộ Khinh Ca, thấp giọng an ủi: "Nàng chỉ cần làm việc nên làm, Linh Lung Thương vốn chính là Thần khí cực phẩm. Hiện giờ nàng chỉ cần rèn lại, thêm vào một số thứ để nâng cao cấp bậc nó, hẳn không phải vấn đề lớn. Huống chi, còn có ta bên cạnh."
Mộ Khinh Ca hít một hơi thật sâu, gật đầu.
Ổn định cảm xúc, Mộ Khinh Ca lấy Tinh Sa Huyền Ô Kim ra đặt bên cạnh Linh Lung Thương.
"Tinh Sa Huyền Ô Kim!" Tư Mạch sáng mắt, liếc một cái là nhận ra lai lịch cục than.
Mộ Khinh Ca ngước mắt nhìn hắn: "Chàng cái gì cũng biết."
Tư Mạch hơi mỉm cười, dùng cái cớ trước sau như một: "Càng sống lâu càng biết nhiều."
Mộ Khinh Ca co khóe miệng, thu hồi tầm mắt, lười để ý đến hắn. Nàng nhìn Tinh Sa Huyền Ô Kim, thì thào: "Tinh Sa Huyền Ô Kim cực kỳ cứng rắn, ta muốn dùng một chút vào Linh Lung Thương, nâng cao trình độ cứng rắn và trình độ sắc bén."
"Ý tưởng không tồi." Tư Mạch gật đầu.
Mộ Khinh Ca mím môi không nói. Nhìn tài liệu được bày biện ra, búng tay, Thái Sơ Cấp Hỏa xuất hiện trước mặt nàng. Ánh lửa đỏ tươi chiếu sáng khắp gian phòng luyện khí, trong đầu không ngừng vang lên tiếng nói các bước cần chú ý khi chế tạo Thánh khí.
"Thánh khí và Thần khí khác nhau ở chỗ. Thánh khí có hồn, năm tháng dài lâu có thể hình thành khí linh. Do đó đạt tới cảnh giới tương thông với chủ nhân, bất tử bất diệt." Thanh âm Tư Mạch chậm rãi truyền ra.
Mộ Khinh Ca chậm rãi nhắm mắt, ổn định tất thảy suy nghĩ. Nàng mở mắt ra, ném hai đoạn gãy Linh Lung Thương vào Thái Sơ Cấp Hỏa.
Ánh lửa chậm rãi bao phủ Linh Lung Thương. Nó dần hóa thành chất lỏng dưới ngọn lửa thiêu đốt...