Ẩn nấp ở chỗ tối, binh lính Thụy Lân Quân bảo vệ Lân Vương phủ trước tiên đã nhận ra khác thường, bọn họ từ chỗ tối đi ra, nghênh đón những cái khách không mời mà đến đó.
"Nếu là muốn bái phỏng Vương gia thì chờ sáng sớm ngày mai. Sau khi đêm xuống, vương phủ không đón khách." Phúc bá tóc trắng xoá bắt chéo đôi tay ở phía sau, hai mắt sắc bén nhìn chằm chằm thích khách xung phong liều chết mà đến, ở phía sau hắn mười lăm cái thân ảnh cương nghị chặn đường đi của hắc y nhân, mười sáu người, phong kín con đường đi thông hậu viện.
"Chúng ta cũng không phải là tới bái phỏng, có người muốn tánh mạng trên dưới mọi người Lân Vương phủ, chúng ta là tới đưa các ngươi lên đường!" Hắc y nhân cười lạnh nói.
Đôi mắt Phúc bá chợt lóe, ý cười hiền lành từ khóe miệng rút đi, một cổ sát khí đột nhiên lan tỏa ra toàn thân.
"Đã là địch, kia cũng liền không cần khách khí! Dám thâm nhập Lân Vương phủ! Chết!"
Khoảnh khắc giọng nói rơi xuống, thân ảnh Phúc bá cùng mười lăm tên binh lính Thụy Lân Quân phía sau hắn đã nhằm phía hắc y nhân rậm rạp kia, một thân màu sắc tươi sáng trong bóng đêm có vẻ phá lệ đến chói mắt.
Đêm yên lặng, lại tràn ngập hơi thở tử vong.
Mùi máu tươi tanh ngọt tràn ngập ở trong không khí, đánh vỡ đêm yên lặng này.
Tiền viện giao chiến không ngừng, mặt khác hai nhóm hắc y nhân lại tách ra từ phía sau vòng vào Lân Vương phủ, bọn họ giết sạch thủ vệ ở phía sau, nắm lưỡi dao sắc bén nhiễm máu, đi theo hướng hậu viện Lân Vương phủ.
Trong viện tràn ngập dược hương, khắp nơi im ắng, hoa sen ở trong ao nước nhộn nhạo sóng lưu, gió nhẹ phất qua, mang theo đêm lạnh lẽo.
Một đội hắc y nhân xuất hiện, xé rách cảnh đẹp của bóng đêm này, tính mạng vừa bị tàn sát trong tay bọn họ, còn đang nhỏ máu, từng giọt đỏ tươi, chảy xuống trên mặt đất, dấu vết tiếp theo là nhiều đóa huyết sắc chi hoa.
"
Tặc tặc (tiếng tắc lưỡi)....Không nên Quấy rầy Vô Tà nghỉ ngơi." Trong biệt viện yên tĩnh chợt vang lên tiếng nói quyến rũ. Đám hắc y nhân kia hơi chấn động, lập tức cảnh giác nhìn về phía nơi phát ra thanh âm.
Một mạt thân ảnh thon dài, đạp ánh trăng, chậm rãi đi ra từ chỗ âm u, dung nhan tuyệt mỹ, tại đây trong bóng đêm phảng phất giống như cảnh trong mơ, khóe môi kia nhai ý cười tựa như không cười hòa tan được tuyết xuân, con ngươi hơi nheo lại mang theo nguy hiểm làm người sợ hãi.
Quân Vô Dược nhìn đám hắc y nhân cảnh giác, ánh mắt không chút để ý dừng ở trên lưỡi dao nhiễm huyết trong tay bọn họ, con ngươi đen nhánh ẩn ẩn lộ ra một mạt ám tím.
"Làm bẩn sân Vô Tà, sẽ phải trả giá." ý cười trên khoé miệng Quân Vô Dược chậm rãi khuếch tán, chỉ là tươi cười bên trong kia, lại để lộ ra âm trầm làm người sởn tóc gáy.
Dưới ánh trăng, hắc y nhân thấy rõ dung mạo hắn, cặp mắt tím bắt mắt kia giống như một phen lợi kiếm, đâm xuyên qua trái tim mọi người.
"Yêu...... Yêu quái......"
"Thật là quá thất lễ." Quân Vô Dược khẽ lắc đầu, "Ta như thế nào sẽ là yêu quái nho nhỏ?"
Bên trong mắt tím sát ý chợt tăng lên, thân ảnh Quân Vô Dược hóa thành một đạo nhanh không thể nhận ra bóng dáng.
Trong phút chốc, trong biệt viện yên tĩnh.... mưa màu đỏ tươi rơi xuống, chất lỏng ấm áp mang theo sắc đỏ rơi trên mặt đất.
Một khắc kia khi Quân Vô Tà mở cửa, vẫn còn đang mê mang vì giấc ngủ.
Trong huyết vũ yêu dị kia một mạt thân ảnh phiêu dật lẳng lặng đứng, đầu hơi ngửa, trên dung nhan tuấn mỹ tuyệt sắc điểm điểm tích tích nhiễm màu đỏ tươi.
Hắn đang cười, nghiêng con ngươi màu tím nửa híp nhìn về phía nàng, cánh môi nhiễm huyết hơi gợi lên.
Cặp mắt kia, mang theo sát khí giết chóc chưa từng có bao giờ, cười như không cười, làm người lạnh buốt, là hình ảnh Quân Vô Tà cả đời cũng không thể quên được.
Mỹ lệ đến cực điểm, lại làm người không rét mà run.