"Gia gia yên tâm, nàng sẽ nói không nên lời về cái gì hết." Quân Vô Tà nhàn nhạt nói.
"Nói không nên lời?" Quân Tiển nghi hoặc nhìn Quân Vô Tà.
"Chuyện này ta đều có tính toán, chờ sau khi Thái tử đăng cơ ta sẽ xử lý." Mạng của Bạch Vân Tiên nàng tự nhiên sẽ giữ lại, không những Bạch Vân Tiên, tiên đế, Nhị hoàng tử đều không chết được, nàng sẽ để bọn họ biết, tư vị sống so với chết càng thống khổ hơn.
Bọn họ khiến cho Quân gia khổ sở mười mấy năm, sao có thể để bọn họ giải thoát nhẹ nhàng như vậy?
Lời đã nói đến nước này, Quân gia phụ tử cũng không hỏi nhiều, trên thực tế trừ bỏ chuyện này, bọn họ trong lòng còn có một nghi hoặc khác.
Đã nhiều ngày qua, Mặc Thiển Uyên **** sai người tặng lễ đến Lân Vương phủ, đồ vật nhiều đến nỗi nhà kho trong phủ đều tồn không được, ân cần như vậy, thật sự làm cho bọn họ rất là lo lắng.
Trước đây Mặc Thiển Uyên cùng Quân Vô Tà thường xuyên qua lại, hiện giờ, Quân Vô Tà lại yểm trợ Mặc Thiển Uyên bước lên ngôi vị hoàng đế, Mặc Thiển Uyên đối Quân Vô Tà càng là
hữu cầu tất ứng*.*Nguyên văn: 有求必应
: hữu cầu tất ứng; Nghĩa: muốn thỉnh cầu điều gì đó thì chỉ cần mở miệng, nhất định sẽ được đồng ý.Nhìn như thế nào, nhìn kiểu gì cũng làm người cảm rất kỳ quặc.
Mặc Thiển Uyên hiện giờ đã thành niên, khi làm Thái tử, cũng chưa từng thấy gần gũi bất kỳ nữ nhân nào, bây giờ đừng nói là thái tử phi, ngay cả vị trí trắc phi cũng không có.
Thường ngày hắn không tiếp xúc cùng nữ tử, người duy nhất cùng hắn thân mật hơn một chút, đó chính là Quân Vô Tà.
Quân Vô Tà đã nhiều ngày không ra khỏi cửa, cũng không biết được lời đồn đãi bên ngoài, hiện tại bá tánh bên trong hoàng thành đều đang truyền lưu, sau khi Thái tử đăng cơ, sẽ nghênh thú Quân Vô Tà làm Hoàng Hậu.
Có Lân Vương phủ cùng Thụy Lân Quân làm hậu thuẫn, không còn nghi ngờ Quân Vô Tà thật sự có thể ngồi vào vị trí Hoàng Hậu bày.
Chẳng qua......
Quân gia phụ tử nhìn ngang nhìn dọc, cũng không nhìn thấy Quân Vô Tà có quyết định này.
Từ sau khi bức tiên đế thoái vị, Quân Vô Tà cũng không cùng Mặc Thiển Uyên gặp mặt.
Nha đầu này, rốt cuộc là đang tính toán cái gì?
Quân Vô Tà thật đúng là không có ý niệm này, đối với nàng mà nói, Mặc Thiển Uyên chỉ là đồng minh để nàng bức hoàng đế thoái vị, là một lưỡi đao sắc bén dùng để bảo vệ Quân gia nàng. Đã nhiều ngày nay nàng đều không ra khỏi cửa, không phải bởi vì điều gì khác, mà là bởi vì mèo đen......
Ngày ấy, sau khi mèo đen nuốt vào Hoàng Kim Cự Sư thì cả ngày uể oải ỉu xìu, mỗi ngày mười hai canh giờ, có tám canh giờ đều là ngủ.
Tình huống như vậy, làm Quân Vô Tà thật sự có chút không an tâm.
Từ biệt Quân gia phụ tử, Quân Vô Tà về tới trong viện của mình. Đó là một buổi trưa lúc mặt trời chính diện trên đỉnh đầu, trên bàn đá trong viện, cuộn tròn như một quả cầu có lông màu đen, ghé vào trên mặt bàn ngáy nhẹ.
Những tia nắng vàng chiếu sáng trên lớp lông đen bóng mượt, phản chiếu một tầng ánh sáng vàng nhè nhẹ.
Quân Vô Tà đi qua, đem mèo đen ôm vào trong ngực, phơi nắng đã lâu, nhiệt độ thân mình mèo đen có chút nóng lên, Quân Vô Tà đem nó ôm vào trong phòng, nhẫn nại chải vuốt lông tóc cho nó.
"Khó chịu......" Tiểu hắc miêu chậm rãi tỉnh lại, con ngươi nửa híp để lộ ra một tia không khoẻ.
"Làm sao vậy?" Quân Vô Tà hỏi.
"Thân mình trướng trướng, còn có chút nóng." Tiểu hắc miêu ở trong lồng ngực Quân Vô Tà giật giật, muốn tìm một vị trí thoải mái để nằm ngủ, nhưng bất luận động đậy như thế nào, đều cảm thấy rất khó chịu.
Linh hồn trong thân thể giống như không ngừng bị lửa thiêu cháy, nóng cháy làm nó muốn ngủ cũng ngủ không yên.
Quân Vô Tà khẽ nhíu mày, thân thể mèo đen nói trắng ra là, bất quá là linh hồn tụ lại hoá thành, vì sao lại có cảm giác như vậy? Nàng không nhịn được đem thân thể mèo đen tỉ mỉ xem xét một phen, lúc này mới chú ý tới, rõ ràng đã tiến vào trong nhà, tránh khỏi ánh nắng mặt trời, nhưng trên đã lông của Miêu nhi vốn là màu đen, lại như cũ tỏa ra một tầng ánh sáng màu vàng nhè nhẹ.
Sắc màu kia, thật ra rất giống với màu vàng trên người của Hoàng Kim Cự Sư.