Tuyệt Thế Thần Y: Phúc Hắc Đại Tiểu Thư

Chương 175

Trong phòng, Quân Vô Tà đã rửa miệng rất nhiều lần, cũng không thể thoát khỏi mùi máu tươi kia, nàng ngồi ở bên cạnh bàn, nhìn tiểu hắc miêu trên bàn không ngừng giãy giụa, trong ánh mắt quạnh quẽ lần đầu tiên xuất hiện lo lắng.

Nàng nâng tay lên, giống như thường ngày như vậy, vuốt ve da lông mèo đen.

"Vượt qua đi."

Mèo đen không biết chính mình đã giãy giụa bao lâu, chỉ nhớ rõ Hoàng Kim Cự Sư to lớn kia bị nó từng chút một xé rách, trong bóng đêm nó bị vết thương chồng chất, mỏi mệt bất kham, ngã xuống bên trong hư vô, nó phảng phất nghe được một thanh âm, quen thuộc đến cực điểm.

"Miêu."

Quân Vô Tà từ trong lúc ngủ mơ tỉnh lại, trước tiên mở to mắt, chỉ thấy tiểu hắc miêu quen thuộc, đang dán trên mặt nàng mà cọ.

"Sao lại ngủ ở nơi này?" Mèo đen chớp chớp đôi mắt, nhìn Quân Vô Tà, nó vừa mới tỉnh lập tức nhìn thấy Quân Vô Tà ghé trên bàn nặng nề ngủ.

Quân Vô Tà ngồi dậy, không vội vã đáp lại nghi vấn của mèo đen, nàng nhìn nó từ trên xuống dưới, phát hiện trước ngực mèo đen xuất hiện thêm đám lông màu vàng, đám lông màu vàng kia như là một cái dây xích khảm ở trên da lông màu đen bóng mượt của nó.

Mèo đen nghiêng đầu, theo tầm mắt của Quân Vô Tà nhìn lông của chính mình, lúc này mới thấy dấu vết của đám lông màu vàng kia.

"Ách, như thế nào lại nhìn giống như cái của con to kia vậy?" Mèo đen thầm nói.

"Hiện tại có cảm giác như thế nào?" Quân Vô Tà nói.

"Thần thanh khí sảng! Sư tử kia không biết như thế nào lại chạy vào trong giấc mộng của ta, ta lại đem nó ăn một lần nữa, ha ha." Tiểu hắc miêu kiêu ngạo ngẩng đầu, phảng phất dấu vết màu vàng trước ngực nó, là huy chương anh hùng.

Quân Vô Tà duỗi tay xoa xoa đầu nhỏ của nó, trái tim treo ở giữa không trung, lúc này mới buông xuống.

Mèo đen cũng không có cảm giác biến hoá khác trên người mình, vì thế cũng không nghĩ nhiều.

***

Hai ngày sau, Thái tử Mặc Thiển Uyên đăng cơ, toàn quốc ăn mừng, hoàng đế mới lên ngôi, đại xá thiên hạ, trong lao ngục những trường hợp phạm tội nhẹ toàn bộ được phóng thích.

Ngày đầu tiên đăng cơ, Mặc Thiển Uyên lập tức cải cách chế độ triều đình, đem một đám sâu mọt tham ô nhận hối lộ từ vị trí cao nhất đuổi xuống, sau đó lại đề bạt đệ tử con nhà nghèo.

Tân đế phân công quan viên không xem trọng nơi sinh ra, không coi trọng gia thế, chỉ lấy năng lực bản thân làm tiêu chuẩn, rất được lòng dân.

Trong khi đang diễn ra lễ chúc mừng, một thân ảnh chật vật bị hai gã Thụy Lân Quân mạnh mẽ túm kéo đứng ở bột góc trong triều, trơ mắt nhìn Mặc Thiển Uyên mặc long bào ngồi ở trên vương vị chỉ điểm giang sơn.

"Một màn này, không đẹp hay sao?" Quân Vô Tà từ nơi âm u đi ra, nhìn lão giả mặt xám như tro tàn.

Tiên đế sắc mặt tái nhợt, đáy mắt tràn ngập tuyệt vọng, hắn đã từng vẫn luôn cẩn thận bảo vệ vương vị, hiện giờ lại bị nhi tử mà hắn chán ghét nhất ngồi lên, mà bản nhân hắn, lại bị Thụy Lân Quân ép buộc, xem hết toàn bộ quá trình đăng cơ.

Ngân châm của Quân Vô Tà đâm vào hai mắt hắn, không làm hắn mù, ngược lại làm hắn lúc nào cũng phải trợn tròn mắt, mặc dù hắn không muốn xem, nhưng ngân châm trong mắt cũng làm hắn không nhắm mắt được.

Quân Vô Tà muốn hắn trơ mắt nhìn chính vị trí hoàng đế mà mình coi trọng nhất, bị chính nhi tử mình trơ trẽn cướp đi!

Từ một quân vương đứng ở vị trí trên vạn người, trở thành một kẻ tù nhân, sự đả kích này, khiến tiên đế trong vòng mấy ngày ngắn ngủn, sinh ra một đầu bạc trắng, cả người thoạt nhìn, phảng phất già hơn mấy chục tuổi.

"Quân Vô Tà, được làm vua thua làm giặc, ta bại trong tay ngươi, nhận thua! Bất quá ngươi không cần quá đắc ý, Mặc Thiển Uyên nếu có thể giết cha đoạt vị, chờ hắn đăng cơ, sao có thể tha cho Lân Vương phủ ngươi phát triển an toàn!" Tiên đế ác độc nhìn chằm chằm Quân Vô Tà, hắn biết rất rõ Mặc Thiển Uyên có bao nhiêu khả năng.
Bình Luận (0)
Comment