Tuyệt Thế Thần Y: Phúc Hắc Đại Tiểu Thư

Chương 2

Cháu gái của Lân Vương Thích Quốc, thân là đại tiểu thư được sủng ái của Lân Vương phủ. Trời sinh tính tình ngang ngược kiêu ngạo, không nói lý, vô pháp vô thiên.

Dám đánh hoàng tử tơi bời, dám làm nhục bá tánh, gia gia nàng là huynh đệ với đế vương Thích Quốc từ thời lập quốc, cùng sóng vai với quốc vương. Toàn bộ Lân Vương phủ có thể nói là chỗ để cho người Thích Quốc trong vòng sợ hãi, ngay cả đương kim đế vương đều phải lễ nhượng ba phần.

Lân Vương có hai con trai, tuy nhiên lại chỉ có Quân Vô Tà là nữ ở đời thứ ba, sủng ái đối với Quân Vô Tà có thể nói là vô pháp vô thiên. Cũng bởi vì Quân Vô Tà coi trọng đương kim Nhị hoàng tử, Lân Vương trực tiếp uy áp đế quân, buộc đế quân tứ hôn Nhị hoàng tử với cháu gái mình, không cho hoàng gia lưu chút mặt mũi nào.

Tuy nhiên, nàng chính là một thiên chi kiêu nữ, hiện giờ lại nằm hấp hối ở bên trong một đống loạn thạch, nếu không phải linh hồn Vô Tà thay thế, nàng hiện tại cũng chỉ là một kẻ đáng thương phơi thây hoang dã.

"Hai chân gãy xương, gãy ba xương sườn bên trái, tay phải trật khớp, từ trên cao như vậy rơi xuống, thân thể này cư nhiên còn không có bị quăng ngã thành thịt nát, thật là hiếm lạ."

Một thanh âm khác ở bên trong thân thể Quân Vô Tà vang lên, quang ảnh mèo đen làm bạn với Vô Tà vượt qua mười mấy năm, đã ở chút bất tri bất giác dung nhập tới trong thể xác của thân chủ này rồi.

"Còn sống."

Quân Vô Tà nằm trên loạn thạch (những tảng đá nằm nhổn ngang), không có vết đau đớn nào hiện trên khuôn mặt, phảng phất thân thể đau nhức này cùng nàng không quan hệ.

"Chúc mừng chủ nhân, ngươi lại chết không thành."

Màu đen sương khói từ trong ngực Quân Vô Tà tràn ra, ngưng tụ thành bộ dáng một con mèo đen, bồi hồi ở bên người Quân Vô Tà.

Không chết, lại cũng cách cái chết không xa.

Sinh mệnh trôi đi làm tử vong càng ngày càng tiếp cận, nước mưa lạnh băng cọ rửa một tia độ ấm cuối cùng của thân thể, gia tăng tốc độ tử vong tiến đến.

Nàng cần phải tìm một chỗ trú mưa, trước khi thân nhiệm giảm xuống! Vô Tà trong mưa to tầm tã tìm kiếm tất cả những nơi có thể, rốt cuộc, cách đó không xa phát hiện một sơn động khá thấp.

Dựa vào đôi tay bò sát, con ngươi Quân Vô Tà bình tĩnh không có nửa điểm phập phồng, nàng tính toán lết về phía sơn động tìm đường sống.

Quần áo trên người sớm đã ướt đẫm, không phân rõ là nước mưa hay là mồ hôi bám đầy toàn thân Vô Tà. Miệng vết thương ở chân để lại hai vết máu thật dài trên đường, máu tươi đỏ đậm được nước mưa rơi xuống cọ rửa rất nhanh biến mất. Miêu nhi màu đen ở trước người nàng nhảy lên, theo chủ nhân từng bước đi tới gần sơn động.

Ai cũng không thể cảm nhận được, chỉ phải bò một đoạn ngắn ngủi, lại cần bao nhiêu nhẫn nại, hao phí sinh lực lớn bao nhiêu.

Cả người là trên dưới đau đớn như vỡ vụn, đủ để cho người có ý chí kiên định nhất cũng phải lâm vào tình cảnh ngất lên ngất xuống vô số lần.

Khi nàng cuối cùng cũng bò đến sơn động đen nhánh kia, mặt nàng đã trắng bệch không có một tia huyết sắc.

Dựa vào huyệt động lạnh băng, rốt cuộc đã không có mưa to cọ rửa, đột nhiên, một thanh âm ma quái, truyền đến từ chỗ sâu trong huyệt động đen nhánh kia.

"Là ai?"

Mèo đen hỏi với giọng sợ hãi, cong người lên, chắn trước người Quân Vô Tà.

"Đi xem."

Quân Vô Tà lạnh giọng mở miệng, tình huống hiện tại của nàng thực gay go. Một mình trong hoàn cảnh không có bất kỳ dụng cụ chữa bệnh, nàng cũng không thể tự mình tiến hành cứu trị, nàng chỉ có thể tìm khả năng khác.

Một người khác tồn tại, có lẽ có thể giúp được nàng.

Theo mèo đen dẫn đường, Quân Vô Tà từng chút một tới gần nơi thanh âm phát ra, ở trong bóng tối, Vô Tà cảm giác được một cổ hơi thở xa lạ.

"Ngươi sắp chết."

Một tiếng nói trầm thấp mang theo một tia diễu cợt truyền đến từ đỉnh đầu nàng, thanh âm khàn khàn tràn ngập hơi thở nam tính.
Bình Luận (0)
Comment