Tuyệt Thế Thần Y: Phúc Hắc Đại Tiểu Thư

Chương 224

"Khẩu khí thật lớn! Tiểu tử thúi nhà ngươi đúng là không biết sống chết......" Đệ tử Khuynh Vân Tông nghiến răng nghiến lợi nhìn Túy Liên, không biết hỗn trướng này chạy ra từ nơi nào, cũng dám cuồng vọng như vậy.

Túy Liên nhướng mày, bạch y như tuyết, cuốn theo một cơn gió xoáy màu trắng, thổi qua và quét về phía người nọ!

Người nọ chấn động cả người, nhưng không thể nhìn thấy được thân ảnh Túy Liên!

Tốc độ này...... còn nhanh hơn so với Hắc thú!

Đột nhiên, Túy Liên hiện thân cách trước mặt người nọ nọ nửa thước, khuôn mặt lạnh lùng mang theo men rượu say sưa, hắn thình lình nâng tay ném một quyền về phía người nọ!

Đệ tử kia của Khuynh Vân Tông, thấy Túy Liên trực tiếp đấm một quyền tới, trong lòng âm thầm cười lạnh một tiếng, hội tụ linh lực toàn thân vào hai chiếc găng tay Quyền Bộ của mình. Trong suốt những cuộc đụng độ một ngày trước, hắn đã dùng giới linh hệ vũ khí Quyền Bộ biến ảo này đánh bay không biết bao nhiêu Thụy Lân Quân, huống chi là thiếu niên gầy yếu trước mắt này!

Nam tử tin tưởng mười phần, bùng nổ ném ra một quyền, trực tiếp vào nắm tay của Túy Liên!

Trong phút chốc, âm thanh xương cốt vỡ vụn xuyên qua màng tai, bàn tay đang mang theo Quyền Bộ màu đen, trong nháy mắt chạm đến nắm tay sạch sẽ trắng nõn của Túy Liên, dùng mắt thường có thể nhìn thấy được tốc độ biến hình vặn vẹo của xương tay hắn, xương tay xương cốt, tấc tấc bị nghiền áp thành bột phấn!

Nhưng mà, hết thảy còn chưa kết thúc, khóe miệng Túy Liên nhai một nụ cười điên cuồng, rốt cuộc một quyền quán triệt, lực đạo vô cùng mạnh mẽ, trực tiếp xuyên thấu xương tay, xuyên qua xương cốt toàn bộ cánh tay.

Tiếng nứt rắc rắc giòn tan vang lên, xương cốt người nọ trực tiếp bị đánh xuyên qua từ chỗ khuỷu tay!

Da thịt trắng bị xương cốt phá vỡ, bị bổ ra giống như bó củi, lộ ra ở trong không khí, máu đỏ tươi, theo xương trắng sái lạc đầy đất.

"Tắc, đó là tất cả sức lực ngươi có?" Túy Liên hơi nâng cằm, nhìn nam nhân đang rên rỉ trong đau đớn, khóe môi treo lên một tia khinh thường.

Hắc thú một bên đang chiến đấu với một người Khuynh Vân Tông khác, sau khi nhìn đến hình ảnh xương tay người nọ gãy vỡ, xù xù lông lớn trên mặt, xuất hiện một tia vặn vẹo.

Ngay cả nó đều ngăn không được một quyền của Túy Liên, huống chi là người thường đó!

"A a a!" Đệ tử Khuynh Vân Tông ngã vào trong vũng máu, nơi nào còn có kiêu ngạo và cao ngạo của ngày xưa, một khuôn mặt tái nhợt run rẩy không kiểm soát được trên mặt đất, phát ra rên rỉ tê tâm liệt phế.

Ác mộng cũng chưa kết thúc, bạch y thiếu niên chợt ngồi xổm thân mình xuống, nhìn đệ tử Khuynh Vân Tông ở trên mặt đất, đôi mắt dưới tác dụng của rượu trở nên đỏ đậm, hắn thình lình nâng tay lên, hai đấm như nước mưa trút xuống trên người của người nọ.

Mỗi một quyền, đều là xương thịt nứt vỡ tàn nhẫn!

Máu tươi vẩy ra tại thời điểm Túy Liên vung quyền, nhiễm đỏ quần áo trắng tuyết của hắn, máu tươi ấm áp ở trên mặt hắn, cùng với mỹ mạo tăng thêm một phần yêu dị.

Trong thời gian chớp mắt, một người đang sống sờ sờ, ngay khi nắm tay Túy Liên hạ xuống, biến thành một bãi thịt nát, tìm không ra một khối xương cốt hoàn chỉnh.

Hình ảnh đẫm máu kia, đừng nói là người Khuynh Vân Tông xem đến sắp phun ra, ngay cả Quân Tiển mấy chục năm huyết chiến trên chiến trường, mặt mũi đều trắng bệch. Hắn kinh hãi nhìn về phía Quân Vô Tà, nhwng phát hiện sắc mặt Quân Vô Tà vẫn lạnh lẽo như cũ, cặp con ngươi quạnh quẽ, nơi nào thấy được một chút khoa chịu.

"Gia gia, bọn họ đáng chết." Ánh mắt Quân Vô Tà lạnh băng, nếu không phải thực lực hiện giờ của nàng không đủ, nàng cũng sẽ tự mình nghiền nát xương của đám người kia thành tro.

Cảm thấy Túy Liên mỹ mãn đứng lên, khóe môi treo lên nụ cười điên khùng, hai tay nắm thành nắm đấm phát ra tiếng vang thanh thúy, hắn nghiêng đầu, nhìn những người Khuynh Vân Tông khác sớm đã trợn mắt há hốc mồm, nhổ ra những lời khiến người sởn tóc gáy: "Tiếp theo, nên đến phiên ai?"
Bình Luận (0)
Comment