Tuyệt Thế Thần Y: Phúc Hắc Đại Tiểu Thư

Chương 230

Hoàng lăng và mộ viên Quân gia nàng ta đều đã đến, nhưng tất cả mọi nơi, nhưng trước sau vẫn không hề nhìn thấy bóng dáng Hồn Ngọc.

Tần Ngữ Yên ý thức được, Mặc Thiển Uyên đã lừa nàng.

Đại giới phải trả khi lừa gạt Khuynh Vân Tông, không phải là điều mà mọi người có thể chịu đựng được.

Nàng ta sẽ không giết chết Mặc Thiển Uyên, nàng sẽ lưu lại cho hắn một mệnh. Chờ sau khi ép hỏi được vị trí của Hồn Ngọc, nàng ta sẽ tự mình mang hắn về Khuynh Vân Tông, chặt đứt tay chân hắn, ngâm hắn vào trong lu độc dược chứa đầy chất độc tàn phá, để hắn phải chịu đủ sự tra tấn của độc dược, muốn sống không được muốn chết không xong.

Đó là hậu quả của việc lừa gạt Khuynh Vân Tông.

....Edit & Dịch: Emily Ton....

"Vân Tiên." Tần Ngữ Yên đột nhiên mở miệng. Bạch Vân Tiên vẫn luôn đứng ở một bên, cả người giật mình một cái, sắc mặt đột nhiên trở nên trắng bệch, hốt hoảng quỳ gối trước mặt Tần Ngữ Yên.

"Sư tỷ, ta biết sai rồi! Ta cũng không dám hồ nháo nữa." Từng giọt mồ hôi lạnh to như hạt đậu toát ra từ trên người Bạch Vân Tiên. Người khác đều bị mê hoặc bởi vẻ ôn nhu ngoài mặt của Tần Ngữ Yên, nhưng nàng thân là đệ tử tông chủ Khuynh Vân Tông, so với bất luận kẻ nào đều rất rõ ràng khuôn mặt khủng bố của Tần Ngữ Yên.

Vị đại tiểu thư này nhìn như hiền hậu nhẹ nhàng, căn bản là một con ác quỷ ngụy trang.

Tần Ngữ Yên am hiểu nhất không phải là y thuật, mà là chế độc!

Ở hậu viện của Tần Ngữ Yên, bày biện mấy chục cái lu lớn. Trong mỗi một lu đều được lấp đầy các loại độc dược dùng để ủ độc. Trong lu kia ngoại trừ đã được bỏ độc dược vào, còn nhét vào một người đã bị đào mắt cắt lưỡi và chém đứt chân tay. Tần Ngữ Yên đã dùng những người đó để thí nghiệm đủ loại độc dược. Thường là những người mà nàng nhìn thấy không thuận mắt, đều sẽ bị nàng mang đi thử độc, rơi vào nông nỗi muốn sống không được muốn chết không xong.

Ngay cả Bạch Vân Tiên là đệ tử tông chủ, nhưng cũng rất kinh sợ Tần Ngữ Yên.

Nữ nhân này xuống tay chưa từng nhân từ nương tay, cho dù là đệ tử Khuynh Vân Tông, nếu chọc tới nàng cũng chỉ có một con đường chết.

Tần Ngữ Yên cười tủm tỉm nhìn Bạch Vân Tiên đang rơi xuống mồ hôi lạnh, phất phất tay, một đệ tử Khuynh Vân Tông liền xuất hiện từ phía sau điện và đẩy ra một chiếc xe lăn. Ngồi trên xe lăn đúng là người không ra người quỷ không ra quỷ, Mặc Huyền Phỉ.

"Nếu ngươi đã biết sai, nên biết phải làm như thế nào. Ngươi là sư muội ta, phụ thân lại có kỳ vọng rất cao với ngươi. Dây dưa không rõ cùng với Vương gia này, cũng không phải là sự tình sẽ khiến lão nhân gia vui." Trong lúc nói, Tần Ngữ Yên ném ra một thanh chủy thủ đến trước mặt Bạch Vân Tiên, "Giết hắn, sau đó quay trở về lãnh phạt với ta."

Bạch Vân Tiên hơi sửng sốt, run rẩy nhìn chuỷ thủ trước mắt, chần chờ một lát mới cầm lên. Nàng run run rẩy rẩy đứng lên, bước đi từng bước một về phía Mặc Huyền Phỉ đang trong mê sảng.

Mỹ nam tử đã từng hăng hái đầy khí phách, hiện giờ đã trở thành một bãi bùn lầy, không có dung nhan tuấn mỹ, không có khí chất cao quý, toàn thân tản ra mùi hôi thối khiến người buồn nôn.

"Luyến tiếc?" Tần Ngữ Yên nhìn Bạch Vân Tiên nói.

"Không có." Bạch Vân Tiên khẽ run lên, nếu như đây là Mặc Huyền Phỉ trong quá khứ, có lẽ nàng sẽ có chút tình nghĩa. Nhưng, từ sau khi Mặc Huyền Phỉ bị lưu lạc đến tận bây giờ, Bạch Vân Tiên sớm đã không có tâm tư kia nữa.

Giết hắn, sư tỷ sẽ lập tức buông tha cho bản thân mình.

Gần như không có chút do dự nào, Bạch Vân Tiên nắm chuỷ thủ trong tay, hung hăng đâm vào ngực Mặc Huyền Phỉ. Mặc Huyền Phỉ đang dần độn hồi lâu, phảng phất tại một khắc này đột nhiên khôi phục thần trí, hỗn độn trong mắt nháy mắt biến mất. Hắn trợn mắt há hốc mồm nhìn Bạch Vân Tiên đâm chủy thủ vào ngực hắn, trong ánh mắt tràn ngập khó tin cùng oán hận và không cam lòng.

"Ta không còn lựa chọn nào khác, ngươi chết, sẽ tốt hơn là ta chết." Bạch Vân Tiên cắn răng nói nhỏ, nhìn ánh sáng nơi đáy mắt Mặc Huyền Phỉ biến mất, nhìn hắn trút xuống một hơi thở cuối cùng, Bạch Vân Tiên lập tức xoay người quỳ gối trước mặt Tần Ngữ Yên.

"Sư tỷ, hắn đã chết."
Bình Luận (0)
Comment