"Khi còn nhỏ ta luôn cảm thấy, phụ vương và mẫu hậu sống rất hoà hợp, cho dù bên người người nọ mỹ nữ như mây, nhưng vẫn luôn đối xử rất tôn trọng đối với mẫu hậu, nhưng đó là vì ta vẫn chưa biết cái gì gọi là
tiếu lí tàng đao*."
*Tiếu lí tàng đao (笑里藏刀
): một lưới dao găm dấu trong nụ cười. (a dagger hidden in smiles)"Sau khi mẫu hậu qua đời, ông ngoại bị bọn họ tàn hại, một tộc đã từng cường thịnh nhất hiện giờ chỉ còn lại mấy người ít ỏi, còn bị đày tới biên cương xa xôi, mà bản thân ta cũng bị giam cầm ở bên trong lồng giam, còn dùng cả độc mãn tính. Trong lòng ta chỉ còn có hận, ta cũng cho rằng ta đã từ bỏ cái gọi là nhân đức, nhưng hiện giờ nó đã được chứng minh, ta vẫn là một kẻ ngu ngốc."
"Quân Vô Tà, ta nợ ngươi quá nhiều, đời này kiếp này cũng không thể trả hết, mạng này của ta, từ nay về sau chính là của ngươi, ngươi nói cái gì, làm cái gì, ta sẽ không có bất luận dị nghị gì nữa." Mặc Thiển Uyên đã nghĩ hoàn toàn thông suốt, nhân từ đối với địch nhân chính là tàn nhẫn đối với chính mình.
Hắn đã hoàn toàn chịu đủ hết thảy tàn nhẫn này rồi, không muốn lại làm sơn dương đợi bị làm thịt, không muốn mỗi một lần đều phải chờ người khác tới cứu.
Cho đến khi giọng nói của Mặc Thiển Uyên hoàn toàn nghẹn lại, Quân Vô Tà rốt cuộc mới mở miệng.
"Mạng của ngươi, ta không cần. Ngươi là hoàng đế Thích Quốc, không cần phải nghe theo ta."
Mặc Thiển Uyên còn muốn nói gì đó, nhưng cổ họng khô khốc không thể thốt ra một từ.
"Thiên hạ Thích Quốc ở trong tay ngươi, điều ngươi muốn làm thì không phải nghe theo mệnh lệnh của ai, mà là chính ngươi cần phải học cách làm thế nào để trở thành một đế vương chân chính. Với sự cọ xát gần đây với Khuynh Vân Tông, ta tin tưởng ngươi đã minh bạch cái gì nên làm, cái gì không nên làm. Ta sẽ đi xa vào tháng tới, có thể sẽ mất ba tháng, hoặc nửa năm, ta mới có thể trở về."
"Ta sẽ để lại Bạch Vân Tiên cho ngươi, nàng ta là người không thể tin, nhưng một thân y thuật của nàng ta lại tốt hơn nhiều so với ngự y. Giải dược của nàng ta, ta sẽ để lại một phần cho tiểu thúc ta, nhưng phối phương của giải dược này ta sẽ để lại cho ngươi. Làm thế nào để biến Bạch Vân Tiên trở thành người có thể sử dụng, chính là nhiệm vụ ta để lại cho ngươi." Quân Vô Tà nhàn nhạt mở miệng.
Nàng đã không có ý niệm giết Bạch Vân Tiên, thứ nhất nàng lười ra tay, thứ hai đó là sau này nàng cũng không có khả năng sẽ luôn ở Thích Quốc, mà trình độ đại phu ở Thích Quốc thật sự là chướng mắt nàng. Bạch Vân Tiên nếu so sánh với nàng, tuy rằng không đáng để nhắc tới, nhưng đối với những đại phu Thích Quốc, lại tốt hơn không biết bao nhiêu.
Có thể nói, lưu giữ Bạch Vân Tiên chính là để lại một thanh kiếm hai lưỡi. Nếu như Mặc Thiển Uyên có thể chế tạo thanh kiếm này trở thành binh khí phù hợp trong tay mình, như vậy đế vương này của hắn, đã đủ tư cách.
Đế vương Thích Quốc là họ Mặc, không phải là họ Quân!
Nói xong những gì nên nói, Quân Vô Tà lập tức bắt đầu kiểm tra Mặc Thiển Uyên. Trong lòng Mặc Thiển Uyên có thiên ngôn vạn ngữ muốn nói với Quân Vô Tà, muốn hỏi nàng đến tột cùng là muốn đi đâu, nhưng sau khi nhìn đến khuôn mặt lãnh đạm của Quân Vô Tà, tất cả lời nói đều nuốt vào trong bụng.
Quân Vô Tà muốn hắn học cách tự lập, sao hắn có thể cô phụ tín nhiệm của nàng.
Thương thế của Mặc Thiển Uyên lần này thực sự nghiêm trọng, cũng may lúc trước từng dùng hạt sen Thương Ngự Tuyết Liên, có thể che chắn cho thân thể một chút. Hơn nữa, Quân Vô Tà lúc cứu hắn đã không tiếc nện xuống rất nhiều đan dược trân quý, mệnh này của hắn xem như đã nhặt được trở về. Không chỉ có như thế, thân thể hắn sau này khôi phục lại cũng sẽ không có di chứng gì, nhưng vẫn không thể tránh khỏi nỗi đau và sự thống khổ hắn phải chịu đựng trên con đường hồi phục.
Trong giai đoạn Mặc Thiển Uyên nằm liệt giường, chúng đại thần đều được miễn nhiệm vụ thượng triều. Tuy nhiên trong khi không phải thượng triều, đám đại thần này lại có một nơi mới để đi —— Lân Vương phủ.
Kể từ sau khi Quân Vô Tà lãnh trách nhiệm tiến vào hoàng cung cứu Mặc Thiển Uyên, một đám các lão thần ngoan cố cổ hủ đột nhiên ý thức được nàng rất tốt, ngay cả ngày thường vì tránh bị hiềm nghi thông đồng với Lân Vương phủ mà không dễ dàng bái phỏng, hiện giờ đều trở thành điểm quan tâm nhất mà bọn họ thực hiện mỗi ngày!
........