Tuyệt Thế Thần Y: Phúc Hắc Đại Tiểu Thư

Chương 261

Khi khảo hạch cuối cùng bắt đầu, đông đảo thiếu niên đều đưa ra hết thảy mọi thứ trong tay, hận không thể thể hiện toàn bộ những gì bọn họ đã học được trước mặt tông chủ và các vị trưởng lão Khuynh Vân Tông. Có người ngâm nga sách y thư trước mặt mọi người, có người mang bức họa cơ thể người và chỉ ra vị trí của các huyệt vị, có người lại tự mình luyện chế đan dược......

Các loại thuyết trình liên tục không dứt, náo nhiệt giống như một nông trại.

Quân Vô Tà từ đầu tới cuối đều không có hành động vội vàng nào, chỉ lẳng lặng nhìn những thiếu niên kia ầm ĩ cố gắng thể hiện mình.

Tần Nhạc nhíu mày nhìn đám người càng ngày càng hỗn loạn, sắc mặt âm trầm đến nỗi có thể tích ra nước.

"Quả thực là hồ nháo! Sau này những loại chuyện thế này, đừng đến phiền nhiễu ta, nếu như có người bắt mắt các ngươi, lập tức mang về, những người khác thì tống cổ xuống núi." Tần Nhạc đã không thể chịu đựng được những hành vi và y thuật vụng về của đám thiếu niên ấu trĩ này, khuôn mặt âm trầm phất tay áo rời đi.

Những cuộc tuyển chọn vào ngày 15 hàng tháng, Tần Nhạc cũng không tham gia thường xuyên, hắn chỉ thỉnh thoảng ngẫu nhiên tới xem một lần, nhưng cơ hồ mỗi một lần, đều khiến hắn mất hứng quay về.

Lần này, Tần Nhạc đã mất hết tất cả sự kiên nhẫn, không muốn ngốc thêm, lập tức phất tay áo bỏ đi.

Ánh mắt Mộ Thần lạnh lùng nhìn Tần Nhạc rời đi, khóe miệng mang theo một nụ cười lạnh.

Nhưng thật ra Tần Nhạc vẫn là người giống như mọi khi, hạt giống tốt chân chính đã được Tần Nhạc khai quật trước khi bái sơn, âm thầm mang vào Khuynh Vân Tông. Hiện tại hắn tự nhiên là không có tâm tình đi xem những đồ ăn thừa canh cặn này nữa. Lúc này vội vàng chạy về, chỉ sợ là vội vã muốn nhìn xem những đệ tử nội môn do mình vừa mới tuyển nhận.

Vở kịch Tần Nhạc diễn ra hôm nay, bất quá cũng là để diễn cho vài vị trưởng lão đến xem mà thôi.

Mộ Thần thu hồi tầm mắt, ánh mắt nhìn về phía những thiếu niên kia cũng không có bất luận sự thương hại hay đồng tình gì.

Thiếu niên tràn đầy năng lượng là không sai, nhưng nếu như không có đầu óc, cũng chẳng khác gì kẻ ngu xuẩn. Những thiếu niên nóng lòng biểu hiện chính mình như vậy, lại căn bản không biết Khuynh Vân Tông đang muốn điều gì.

Ngay khi Mộ Thần cảm thấy nhạt nhẽo, hắn lại chú ý tới một sự tình rất thú vị.

Một thân ảnh nhỏ xinh đang đứng ở trong đám người ầm ĩ, thờ ơ lạnh nhạt, phảng phất như hết thảy hỗn loạn này đều không quan hệ gì với hắn. Cặp mắt kia lộ ra vẻ lạnh nhạt, căn bản không giống với độ tuổi của hắn nên có.

Không có lý do, Mộ Thần bỗng nhiên dâng lên một sự hứng thú đối với tiểu gia hỏa kia, có lẽ là do hắn ta quá lạnh nhạt, có lẽ là do ánh mắt của hắn ta, đều khiến Mộ Thần cảm thấy tiểu gia hỏa này không giống như những người khác.

Tựa hồ như cảm giác được tầm mắt của Mộ Thần, tiểu gia hỏa kia ngẩng đầu, không kiêu ngạo không siểm nịnh nhìn thẳng vào mắt của Mộ Thần, ngay sau đó "hắn" đi ra từ trong đám người, đi thẳng về phía Mộ Thần.

Mộ Thần từ xa nhìn tiểu thiếu niên đang gần tiếp cận, không có bất luận động tác nào khác.

Vài tên đệ tử Khuynh Vân Tông nhìn thấy Quân Vô Tà đi ra từ trong đám người, đi về phía các vị trưởng lão, lập tức tiến lên một bước, ngăn người lại.

"Khảo hạch còn chưa kết thúc, ngươi không thể tự tiện đi lại trong Vân Tông như thế." Một nam tử tầm 20 tuổi nhíu mày nhìn Quân Vô Tà nhỏ xinh, tiểu tử này cũng thật là quá lớn mật, dám nghĩ cách tiếp cận các vị trưởng lão!

Những chuyện như thế này cũng thường xuyên phát sinh, tuy nhiên sau khi bị đệ tử Khuynh Vân Tông cảnh cáo vài câu, những người đó sẽ thức thời rời đi.

Nhưng Quân Vô Tà lại không có ý định rời đi, bị người ngăn cản lại, nàng chỉ là đứng ngay tại chỗ, hơi ngẩng đầu lên.

"Ngượng ngùng!! Chúng ta sẽ lập tức rời đi!" Kiều Sở theo sát ở phía sau Quân Vô Tà, nhìn thấy sắc mặt càng ngày càng khó coi của đệ tử Khuynh Vân Tông, bước xa một cái vọt tới bên người Quân Vô Tà, vội vàng khuyên bảo và kéo nàng ra sau.
Bình Luận (0)
Comment