..
Edit & Dịch: Emily Ton....Hai gã đệ tử Tàng Vân Phong đang canh giữ ở bên ngoài gác mái, nhàn tản dựa vào ngoài cửa. Bỗng nhiên cửa phòng đang đóng chặt bị người mở ra, hai người lập tức đứng thẳng người lên.
Cửa được mở ra, "Kha Tàng Cúc" đi ra từ phía sau với gương mặt xấu xí âm trầm. Hai gã đệ tử vội vàng cúi đầu thỉnh an, nhưng khi bọn hắn chú ý tới hai thân ảnh phía sau Kha Tàng Cúc, lại ngây ngẩn cả người.
Hai người này không phải một canh giờ trước đã bị ném vào gác mái giống như dê béo hay sao? Như thế nào hiện giờ vẫn êm đẹp đi ra từ gác mái?
Phải biết rằng, phàm là "dê béo" đã bị ném vào trong gác mái, sẽ không thể sống mà đi ra, chỉ có sau khi chết, mới có thể bị người nâng ra từ tầng hầm ngầm, thi thể sẽ được chôn nơi dược phố.
Nhưng hôm nay nhưng thật sự rất kỳ quái!
Ánh mắt hai gã đệ tử nghi hoặc khiến "Kha Tàng Cúc" rất không vui, hắn nheo mắt lại, lạnh lùng trừng mắt hai gã đệ tử kia, âm trầm nói: "Còn nhìn tiếp, ta sẽ đào đôi mắt hai người các ngươi ra."
Hai gã đệ tử kia, lập tức giật mình một cái, vội vàng thu hồi tầm mắt tìm kiếm, không dám tiếp tục xen vào việc người khác.
Kha trưởng lão hỉ nộ bất thường, giết người không chớp mắt, nếu như thật sự khiến hắn giận thật, ngay cả khi bọn họ là đệ tử chính phái của Tàng Vân Phong, cũng chỉ có một con đường chết.
Sau khi hai gã đệ tử nhiều chuyện nhận ra vị trí của mình, "Kha Tàng Cúc" lập tức banh mặt, mang theo hai người Kiều Sở và Quân Vô Tà đi ra từ trong lầu các, lúc gần đi, hắn còn ném lại một câu cho hai người kia.
"Xuống tầng hầm ngầm xử lý, đem làm phân bón cho hoa."
Hoa Dao mang theo Kiều Sở cùng Quân Vô Tà đi tới chỗ ở của Kha Tàng Cúc, dọc theo đường đi gặp được không ít đệ tử Tàng Vân Phong, nhìn thấy Hoa Dao đều tất cung tất kính. Nơi nào có ở đệ tử cao ngạo đắc ý? Một đám đều hận không thể kẹp chặt cái đuôi làm người, nịnh nọt không thể chịu được. Tuy nhiên, thời điểm bọn họ nhìn thấy Quân Vô Tà và Kiều Sở đi theo phía sau"Kha trưởng lão", biểu tình đều thập phần tinh tế.
Quân Vô Tà và Kiều Sở sáng sớm đã cùng nhau trình diễn tiết mục té xỉu ở trong sân, các đệ tử chính phái của Tàng Vân Phong cơ hồ đều nhận ra được hai gương mặt này. Bọn họ vốn tưởng rằng đời này, hai khuôn mặt này sẽ không xuất hiện ở trước mắt bọn họ nữa, nhưng nào hiểu được, vừa mới qua hơn một canh giờ (2h), hai thiếu niên này chẳng những tung tăng nhảy nhót xuất hiện ở trước mặt bọn họ, hơn nữa còn đi theo bên người Kha trưởng lão!!
Phải biết rằng, mặc dù những đệ tử này trên đành nghĩa là đệ tử của Kha Tàng Cúc, nhưng trong toàn bộ Tàng Vân Phong, cũng không có ai dám lởn vởn ở quanh người Kha trưởng lão.
Tính tình Kha trưởng lão rất cổ quái, đều rất có tiếng trong Khuynh Vân Tông, ngoại trừ mỗi ngày thỉnh thoảng xuất hiện một khoảng thời gian ngắn ở trước mặt các đệ tử ra, những thời điểm khác, Kha trưởng lão ghét nhất là đệ tử tiến đến bên người hắn.
Càng đừng nói tới ở Tàng Vân Phong, đi theo hắn di chuyển nơi nơi.
Hai tiểu tử này rốt cuộc đã rót cho Kha trưởng lão rót dược mê hồn gì? Ngay cả khi không bị mang đi làm phân bón hoa, ngược lại còn nguyên vẹn hoàn hảo đi ra từ tầng hầm ngầm?
Loại chuyện này, chưa bao giờ phát sinh ở Tàng Vân Phong!
Dưới ánh mắt ngạc nhiên của chúng đệ tử, Hoa Dao mang theo Kiều Sở và Quân Vô Tà, nghênh ngang đi vào sân Kha Tàng Cúc cư trú.
.....
Edit & Dịch: Emily Ton.....
Nơi ở của Kha Tàng Cúc thập phần rộng mở, trong phòng bài trí càng hết sức xa hoa. Phóng nhãn ra toàn bộ Khuynh Vân Tông, có thể so sánh sân của hắn càng hoa lệ nhất, chỉ sợ hơn cả phòng tông chủ Tần Nhạc.
Ở trong sân, vài tên người hầu ăn mặc trường bào màu xám đang cúi đầu quét tước mặt đất. Đối với đám người Hoa Dao đi đến, không có bất luận phát hiện gì, cho đến khi bọn họ đi tới trước mặt những người hầu đó, những người đó mới ngẩng đầu lên.
Vừa nhấc đầu lên, lại khiến Kiều Sở hơi sửng sốt.
Mặt của những người đó, căn bản không thể xưng là mặt, bởi vì ngoại trừ mắt và miệng của họ, không có gì khác có thể được phân biệt với khuôn mặt. Toàn bộ khuôn mặt giống như đã bị lửa đốt qua, da thịt vặn vẹo rối rắm ở bên nhau, không có một khối da hoàn hảo. Đôi môi đã bị người cắt đi, hơn nửa mồm đều bị khâu lại với nhau, chỉ để lại một chút khe hở. Lỗ tai và mũi bọn họ đều đã bị tiêu diệt, toàn bộ đầu, không có bất luận lồi lõm gì, giống như một khối thịt sau khi bị đốt cháy co lại giống như quả bóng.
Nếu như nói khuôn mặt Kha Tàng Cúc có thể xưng xấu xí, vậy thì khuôn mặt những người hầu đó, thậm chí có thể nói là buồn nôn.
"Những người này......" Kiều Sở bị đám người hầu, người không ra người quỷ không ra quỷ trước mắt làm cho hoảng sợ.
"Họ đều đã từng là đệ tử Tàng Vân Phong, bởi vì đắc tội với Kha Tàng Cúc, bị bắt vào trong sân hắn, trở thành tôi tớ của hắn." Giọng nói của Hoa Dao lại lần nữa khôi phục âm thanh thoải thái của thiếu niên mới lớn.
"Bọn họ không thể nghe được, cũng nói không nên lời. Cho nên không cần lo lắng bọn họ sẽ tiết lộ điều gì. Ở trong mắt bọn họ, ta chính là Kha Tàng Cúc." Hoa Dao phiết phiết phiến môi.
Quân Vô Tà nhìn gương mặt những người đó, không thể tìm thấy bất luận sinh khí gì. Những lời đối thoại giữa Kiều Sở và Hoa Dao, phảng phất như không rơi vào trong tai bọn họ, bọn họ chỉ mở to cặp đôi mắt chết lặng, nhìn Hoa Dao, một bộ dáng khiếp đảm như chim sợ cành cong. Nỗi sợ hãi của bọn họ đối Kha Tàng Cúc, rõ ràng như vậy.