Kiều Sở ngẩn ngơ nhìn theo bóng dáng của Quân Vô Tà đi xa, đưa tay đơ ra trên không.
Không cho hắn vào hắn không có ý kiến, nhưng thiếu niên ngươi lại để con mèo lại đây! Nếu như ngày mai hắn không vào được phòng của cô ây, đi đâu mà bắt con Hắc Miêu đưa đến cho Hoa ca!
Thiếu niên ngươi đợi đã!
Mãi đến sáng sớm hôm sau, trong giấc ngủ say Kiều Sở nghe được tiếng kêu chói tai, làm hắn tỉnh giấc ngủ, mở toang cửa ra, Kiều Sở thấy một con Hắc Miêu đứng trước cửa, cả người ngơ ra.
“Chủ nhân ngươi bảo ngươi tới sao?” Kiều Sở nhìn nhìn sắc trời bên ngoài, mặt trời vừa mới hé lên, phòng của các đệ tử trong khuôn viên đóng kín, chắc là vẫn đang còn trong giấc ngủ say.
Hắc Miêu hơi híp mắt lại, cái vẻ hung ác và kiêu ngạo của ngày hôm qua biến mất không tung tích, cái còn lại chỉ là một chút lanh lùng khiến người ta sợ.
Kiều Sở nhìn Hắc Miêu, chuẩn bị đưa tay ôm nó vào lòng, nhưng khi nhìn thấy đôi mắt lạnh lẽo của Hắc Miêu, hắn hoảng hốt nhất thời có một loại ảo giác, đứng trước mắt hắn vốn dĩ không phải là một con Hắc Miêu, mà là Quân Vô Tà.
Ánh mắt này, thật là quá giống!
Nhìn vào đôi mắt ấy, thậm chí ôm nó Kiều Sở cũng không có dũng khí, điều này làm cho hắn cảm thấy, hắn như là đang ôm tiểu tử Quân Tà.
Cũng may Hắc Miêu không như hôm qua trực tiếp cho Kiều Sở một nhát cào, ngược lại nó có bước đi nhã nhặn, đi đến bên cạnh Kiều Sở, thân thể nhanh nhẹn, chợt nhảy vọt ra không trung dùng móng mượn lực trên cánh tay của Sở Kiều đạp một cái, hình bóng duyên dáng liền nhanh nhẹn rơi trên vai của Kiều Sở.
Hắc Miêu an nhiên ngồi trên vai của Kiều Sở, hai chân trước bấu vào áo, từ từ ngước cằm lên, ánh mắt lạnh lẽo như nước.
“Đúng là gặp quỷ sống, tại sao ta cứ cảm thấy tính cách ngươi với chủ nhân ngươi như là một khuôn đúc ra.” Ánh mắt ấy, cái tính nhỏ mọn ấy, chắc chắn là bản sao của Quân Vô Tà!
Hắc Miêu hôm qua cũng không như vậy!
Mang theo lòng đầy nghi hoặc, Kiều Sở thừa lúc trời chưa sáng, mang theo Hắc Miêu một mach chạy đến nơi của Hoa Dao.
Hoa Dao đang trong cơn say giấc, bị một tiếng ồn lớn làm tỉnh, anh ta ngồi dậy trên giường, vẻ mặt ấm uất nhìn mớ hỗn độn làm vỡ cửa sổ!
“Hoa ca!” Mang theo con Hắc Miêu lạnh lùng chạy xông vào phòng phủi phủi sương sớm trên người, hiếm có một bộ có vẻ giống y phục, hắn đương nhiên rất yêu quý.
Hoa Dao xoa trán, cảm thấy huyệt thái dương giật giật căng đau, như là dùng hết tất cả lý trí mới không xông qua đó bóp chết tên ngu ngốc này.
Rốt cuộc hắn có thể như một người bình thường không, gõ cửa!
Hoa Dao kiềm nén sự bất mãn trong lòng, ánh mắt bị hấp dẫn bởi một bóng dáng màu đen.
Hắc Miêu nhảy thoắt vào cửa sổ bị Kiều Sở phá vỡ, nhảy xuống từ trên vai của hắn, thân thể nhanh nhẹn vững vàng nhảy lên trên một bên bàn, đúng lúc mặt đối mặt với Hoa Dao ngồi trên giường.
“Đây là?” Hoa Dao nhíu mày nhìn con Hắc Miêu vừa bình tĩnh vừa có chút kỳ lạ.
Kiều Sở ngồi xuống một bên ghế, cười rồi nói: “Tiểu Tà Tử bảo ta đem đến cho huynh, cô ấy bảo lúc huynh gặp Tần Nhạc thì mang theo con mèo này, Hoa Ca, huynh nói Tiểu Tà Tử bảo huynh mang con mèo này theo để làm gì?”
Cái này ngay cả Hoa Dao cũng ngẩn ra, thông minh như hắn cũng không nghĩ ra bên trong cái hồ lô này của Quân Vô Tà rốt cuộc bán thuốc gì.
Không có chuẩn bị gì khác, chỉ bảo anh ta đem con mèo này đi?
Đang lúc Hoa Dao và Kiều Sở đầu óc mơ hồ, ánh mắt Hắc Miêu lạnh nhạt đứng nhìn, đột nhiên mở miệng.
“Mấy giờ Tần Nhạc qua đây?”
Âm thanh lạnh lẽo quen thuộc tột cùng, dường như có hai luồng sét đánh trên đỉnh đầu của Kiều Sở và Hoa Dao, nháy mắt linh hồn hai người rời khỏi thể xác!