Tuyệt Thế Thần Y: Phúc Hắc Đại Tiểu Thư

Chương 314

Lúc Hoa Dao mang thân phận Kha Tàng Cúc vào trong Khuynh Vân Tông châm ngòi thổi gió gieo rắt thù hận, Quân Vô Tà cũng không nhàn rỗi, buổi tối nàng lợi dụng Nhuận Mộc Châu tu luyện linh lực, ban ngày thì ở Tàng Vân phong chọn dược liệu thích hợp luyện chế đan dược mới.

Trong thời gian này, Quân Vô Tà còn thường xuyên xuống núi, đem một số dược liệu có thể cải thiện tĩnh mạch giao cho Vinh Hằng.

Vinh Hằng vốn dĩ không ngờ tiểu thiếu niên ngày đó mình đưa đến Tàng Vân phong vẫn còn sống, lúc nhận những bài thuốc kia, Vinh Hằng vô cùng hoang mang, gởi lời cảm tạ sâu sắc với Quân Vô Tà, lúc gần đi vẫn không quên dặn dò Quân Vô Tà ở Tàng Vân phong cẩn thận một chút, gần đây Kha Tàng Cúc trêu chọc không ít ở các núi, nếu không cần thiết Quân Vô Tà đừng rời khỏi Tàng Vân phong.

Bằng không, không thể đảm bảo gặp phải các đệ tử của những núi khác ở những nơi khác có thể sẽ bị trả thù.

Quân Vô Tà chỉ nghe, cũng không hé răng, nhưng trong lòng hết sức hài lòng với tình hình hỗn loạn của Khuynh Vân Tông ngày hôm nay.

Chỉ có làm cho cả Khuynh Vân Tông rơi vào tình trạng hoảng loạn, kế hoạch của nàng mới có thể tiến hành!

Cách mấy ngày lại cùng Hoa Dao, Kiều Sở đến các núi làm xằng làm bậy, trong khoảng thời gian này, Quân Vô Tà đã nắm rõ địa thế bên trong các núi, tính cách của các trưởng lão Khuynh Vân Tông không giống nhau, có người điềm đạm, có người táo bạo, có người ảm đạm, nhưng cũng không ai là ngoại lệ, lúc đối mặt với kim bài miễn tử Hoa Dao, tất cả các vị trưởng lão đều bị đánh bại, mất tất cả uy nghiêm, ngã nhào.

Khoảng thời gian này là khoảng thời gian Khuynh Vân Tông hỗn loạn nhất, từ trưởng lão đến đệ tử, không ai có thể ngủ an giấc.

Sau khi quét sạch rất nhiều địa bàn của các trưởng lão, mục tiêu cuối cùng của Quân Vô Tà là Nhiếp Vân phong do Mộ Thần quản!

Nhiếp Vân phong là ngọn núi tầm thường nhất trong mười hai ngọn núi, cũng là ngọn núi có ít đệ tử nhất, toàn bộ tất cả đệ tử bên trong gộp vào một chỗ, bất quá cũng chỉ có hai mươi mấy người, Nhiếp Vân phong lớn như vậy quanh năm chỉ có Mộ Thần và hơn hai mươi người đệ tử, lạnh tanh như núi hoang thông thường.

So với các ngọn núi khác có gần trăm đệ tử, số lượng đệ tử của Mộ Thần bên này, thoạt nhìn có chút đáng thương.

Mộ Thần rất ít khi thu nhận đệ tử, tính tình của hắn là kiểu thà thiếu không ẩu, nếu không hợp tính cách, một tên hắn cũng không cần, hơn nữa thêm vào Tần Nhạc chèn ép ngoài sáng trong tối, Nhiếp Vân phong liền trở thành ngọn núi tầm thường nhất của Vân Sơn.

“Tên Mộ Thần này, dường như không giống với các trưởng lão khác.” Kiều Sở sờ cằm, khoảng thời gian này theo Hoa ca tác oai tác quái, hắn cảm thấy cằm của mình trở nên mềm mại hơn.

“Ừ, nếu như nói Khuynh Vân Tông có chỗ nào chưa qua, thì chỉ còn Nhiếp Vân phong của Mộ Thần, tuy hắn tuổi còn trẻ, nhưng rất kiên định, làm người chính trực, chưa từng làm qua chuyện thương thiên hại lý gì, xem như một trường hợp đặc biệt ở Khuynh Vân Tông.” Hoa Dao khẽ gật đầu, chí ít ấn tượng của hắn đối với tên Mộ Thần này cũng không tệ lắm.

Quân Vô Tà đứng dưới chân núi Nhiếp Vân phong, hơi ngẩng đầu, nhìn về phía đỉnh núi.

Ở đỉnh núi, nàng mơ hồ nhìn thấy một hình bóng, thanh y phiêu diêu, san sát trong gió.

Người đó dường như cũng đang nhìn về vị trí bọn họ.

“Mộ Thần có thể dùng không?” Hoa Dao nhìn Quân Vô Tà vẫn luôn yên lặng không nói lời nào, con đường bọn họ đè bẹp các trưởng lão đều là Quân Vô Tà lựa chọn, mà Mộ Thần được Quân Vô Tà đặt ở cuối cùng, mà từ lúc tới, Quân Vô Tà không nói gì với hắn, Hoa Dao hiểu rõ, trong lòng Quân Vô Tà, Mộ Thần không giống như các trưởng lão khác.

Bất luận tính cách hay thân phận của hắn, cũng không ai trên Khuynh Vân Tông hợp với hắn.

"Có thể dùng hay không phải xem hắn lựa chọn thế nào." Quân Vô Tà cúi đầu, thu ánh mắt lại.

Hoa Dao khẽ gật đầu.

Kiều sở cười to nói: “Nào! Vực dậy sự kiêu ngạo và hống hách của chúng ta!”

Đáp lại hắn là hai ánh mắt lạnh lùng của Quân Vô Tà và Hoa Dao!
Bình Luận (0)
Comment