Tất cả mọi người đều biết, đến Tàng Vân phong, cuộc đời bọn họ sẽ kết thúc ở nơi đó.
Nhưng những đệ tử ở Nhiếp Vân phong lại hoàn toàn khác, mặc dù bọn họ biết đến Tàng Vân phong chỉ có một con đường chết, nhưng vì không để Tần Nhạc có cớ để hạ thủ với Mộ Thần, bọn họ chọn hi sinh chính mình, bảo toàn cho Mộ Thần!
Rốt cuộc hình tượng của Mộ Thần ở trong lòng những đệ tử này là như thế nào mới có thể khiến cho những đệ tử này phấn đấu quên mình như vậy, cam nguyện vì hắn mà chết?
Quân Vô Tà âm thầm nhìn một lượt, rồi đưa mắt quét về phía Mộ Thần.
Đệ tử nguyện vì hắn mà chết, hắn sẽ làm như thế nào?
Mộ Thần một tay kéo Vinh Hằng và một đệ tử khác trở về, nói với Hoa Dao: “Ta tuyệt đối sẽ không để cho ngươi mang đi bất kỳ một đệ tử nào của Nhiếp Vân phong, muốn động đến đệ tử của ta, phải bước qua xác ta trước đã! Kha trưởng lão, mời về, ngươi đi tìm Tần Nhạc cũng được, nghĩ ra biện pháp khác cũng được, Mộ Thần ta đều ở đây chờ ngươi, lời ta nói chỉ như thế, chỉ cần một ngày Nhiếp Vân phong còn có Mộ Thần ta, bất cứ ai cũng đừng hòng bức bách đệ tử của ta làm bất cứ chuyện gì!”
Dứt lời, Mộ Thần căn bản không chờ Hoa Dao mở miệng, lập tức dẫn các đệ tử trở về, lời nói của hắn đã cho thấy thái độ hắn, đệ tử của hắn, ai cũng không thể động vào!
“Ta thích tính cách này của Mộ Thần, so với ngụy quận tử đạo mạo nghiêm trang thật tốt hơn nhiều.” Kiều Sở nhìn Mộ Thần bọn họ rời đi, không khỏi hết sức ca ngợi vì hành vi Mộ Thần bao che để tử.
“Tính tình này, nếu như gặp phải Kha Tàng Cúc thật sự, có thể đã chết rồi.” Hoa Dao dẹp hết thần sắc dữ tợn trên mặt, khôi phục sự điềm tĩnh bình thường.
“Rồng có vảy ngược, người cũng giống vậy, Mộ Thần có thể nhịn được thì nhịn, nhưng người bên ngoài một khi đụng vào vảy rồng của hắn, hắn sẽ không chịu nhẫn nhịn.” Quân Vô Tà rất vừa ý với cách làm của Mộ Thần, nếu như Mộ Thần cũng giống với các trưởng lão khác, sợ Tần Nhạc muốn lấy lòng Hoa Dao nên đưa đệ tử của hắn đi, nàng sẽ không suy nghĩ muốn hợp tác với hắn nữa.
“Vậy cái này vẫn phải để ở Nhiếp Vân phong sao?” Trong tay Kiều Sở cầm một cái túi vải nho nhỏ.
Quân Vô Tà lắc đầu.
“Chúng ta cần tìm Mộ Thần đàm luận một lần, một cuộc đàm luận chân chính.” Quân Vô Tà nói.
“Điều kiện tiên quyết là, Mộ Thần phải đồng ý gặp chúng ta, nhìn dáng vẻ hắn vừa rồi, giống như hận không giết được Hoa ca.” Kiều Sở thật cảm thấy Mộ Thần còn có thể bằng lòng gặp bọn họ sao.
“Hắn sẽ gặp thôi.” Quân Vô Tà nói.
“Ngươi có cách?” Hoa Dao nhìn Quân Vô Tà, hắn luôn cảm thấy đầu óc của tiểu tử này luôn luôn có chủ ý dùng không hết.
Quân Vô Tà vẫy tay với Hoa Dao, Hoa Dao nghiêng tai qua.
Nhẹ giọng thì thầm.
Ánh mắt Hoa Dao sáng ngời: “Cách này của ngươi có thể dùng được.”
Một lát sau, đám người Hoa Dao nhận lệnh đuổi khách chẳng những không đi, ngược lại còn đi lại ở Nhiếp Vân phong, các đệ tử Nhiếp Vân phong cho là bọn họ sớm đã rời khỏi, liền tự do hoạt động bên trong Nhiếp Vân phong, nhưng không ngờ...
Mộ Thần vẻ mặt ảm đạm ngồi trong thư phòng, hai tay nắm chặt thành quyền hung hăng đập xuống bàn sách! Hắn cắn răng trừng mắt nhìn cửa lớn khóa chặt phía trước, ánh mắt hết sức áp chế cơn giận.
Đột nhiên, Vinh Hằng hốt hoảng xông vào.
“Mộ trưởng lão! Kha trưởng lão bắt Tiểu Lâm đến Tàng Vân phong rồi!”
Mộ Thần mắng một tiếng, từ trên ghế đứng lên, khó tin mở to hai mắt nhìn.
Kha Tàng Cúc quả thật ức hiếp người quá đáng!
“Ngươi bảo các đệ tử khác ở lại bên trong núi không được đi ra ngoài! Ta sẽ đến Tàng Vân phong một chuyến.” Mộ Thần âm thầm cắn răng, hắn thật không ngờ Kha Tàng Cúc lại vô sỉ đến như này, rõ ràng hắn đã cự tuyệt, Kha Tàng Cúc lại không quan tâm, dám trói đệ tử Nhiếp Vân phong đưa đi!
Mộ Thần cũng không còn cách nào nhẫn nại, nhiều năm ẩn nhẫn làm cho ngực hắn phát hỏa, gần như sắp phun trào, sau khi giao phó cho Vinh Hằng xong, trong thời gian ngắn nhất, hắn đã xông vào Tàng Vân phong!
Nếu như Kha Tàng Cúc dám đả thương một cọng tóc gáy của đệ tử hắn, hắn sẽ kéo hết toàn bộ Tàng Vân phong chôn cùng!