Tần Nhạc có nằm mơ cũng không nghĩ rằng một đệ tử của Nhiếp Vân phong lại dám nói ra chuyện giao ước riêng giữa ông ta và “Kha Tàng Cúc”. Nàng chán sống rồi ư!
Tần Nhạc cảm thấy nếu cứ để cho Quân Vô Tà nói tiếp e rằng sẽ xảy ra chuyện không hay, tuy nhiên Quân Vô Tà không để cho Tần Nhạc có cơ hội ngắt lời, nói thẳng: “Tông chủ vì muốn báo thù cho đại tiểu thư và Khương trưởng lão nên đã nhờ Kha trưởng lão chế ra một loại độc dược mới và cũng vì chế ra loại độc dược này nên những đệ tử kia mới chết. Chẳng qua cũng chỉ là mấy đệ tử thôi mà, mối thù của đại tiểu thư và Khương trưởng lão mới là quan trọng.”
Quân Vô Tà nói liền một hơi, tốc độ không nhanh không chậm để chắc chắn tất cả mọi người trong đại điện đều nghe rõ.
Mặt Tần Nhạc tối sầm lại.
Các trưởng lão đều lộ ra vẻ mặt khiếp sợ, bọn họ khó tin nhìn Tần Nhạc, ánh mắt tràn đầy kinh hãi.
Cái chết của Tần Ngữ Yên và Khương Thành Thanh một tháng trước bọn họ cũng đã biết, vốn tưởng rằng người yêu thương con gái hết mực như Tần Nhạc sẽ tìm hung thủ báo thù, nhưng một tháng trôi qua mà chẳng thấy động tĩnh gì, bọn họ còn tưởng Tần Nhạc đã thay đổi tính nết.
Tuy nhiên nghe xong những lời Quân Vô Tà nói, bọn họ mới hiểu rằng Tần Nhạc nào có định bỏ qua cho đám hung thủ kia, ông ta làm như thế căn bản là muốn báo thù một cách triệt để mà thôi.
Việc Tần Nhạc muốn báo thù vốn không phải việc của bọn họ, nhưng ai ngờ Tần Nhạc vì muốn báo thù cho con gái lại có thể hoàn toàn không quan tâm đến thể diện của bọn họ, để cho “Kha Tàng Cúc” như cáo mượn oai hùm làm nhục đám trưởng lão này?
Nếu là muốn thử độc thì có thể dùng đệ tử ngoại môn, tại sao lại dùng đệ tử của bọn họ? Rõ ràng ngay từ đầu Tần Nhạc đã biết “Kha Tàng Cúc” muốn làm gì, nhưng ông ta vẫn để mặc cho hắn làm, cái gì mà vì muốn báo thù cho Tần Ngữ Yên và Khương Thành Thanh, ông ta chẳng qua cũng chỉ vì muốn báo thù cho Tần Ngữ Yên mà thôi, Khương Thành Thanh chẳng qua là nhân tiện.
Thân là tông chủ lại vì chuyện của bản thân mình mà mưu hại tông môn đệ tử, hơn nữa còn ném hết mặt mũi của các vị trưởng xuống đất mặc cho người khác giẫm đạp, thật đúng là mất trí!
Các trưởng lão nhìn về phía Tần Nhạc với ánh mắt không đồng tình, thậm chí có chút oán hận.
“Trẻ con miệng còn hơi sữa! Chớ có nói bậy! Ta thân là tông chủ Khuynh Vân Tông sao lại có thể làm ra những chuyện không biết chừng mực như vậy!” Tần Nhạc vẻ mặt bực bội, hận không thể bóp chết tên đệ tử không biết sống chết này.
Cho dù ông ta thực sự đồng ý cho “Kha Tàng Cúc” làm những việc này nhưng cũng chỉ nên lét lút tiến hành, để các trưởng lão khác biết được thì còn gì nữa.
Tuy Tần Nhạc vẫn luôn thiên vị Kha Tàng Cúc nhưng cũng chỉ âm thầm mà thiên vị, bên ngoài vẫn thể hiện ra là người công chính nghiêm minh.
Bởi vì ông ta biết rõ rằng một số việc không thể nói công khai trước mặt mọi người được.
Hôm nay ông ta gọi “Kha Tàng Cúc” tới vì nghĩ rằng cho dù “Kha Tàng Cúc” có kiêu ngạo đến đâu thì cũng không phải là kẻ ngu ngốc, chuyện này chỉ cần “Kha Tàng Cúc” miễn cưỡng xin lỗi các trưởng lão khác một tiếng, ông ta nói vài lời thì chuyện này sẽ qua đi.
Nhưng ông ta nào có nghĩ đến, hôm nay “Kha Tàng Cúc” như kẻ điên, chẳng những không hề áy náy chột dạ, trái lại càng thêm ngang ngược, đã thế còn dẫn theo đệ tử qua đây nói năng bậy bạ, nói ra hết những giao ước riêng giữa hai người bọn họ.
Từ lúc nào “Kha Tàng Cúc” lại ngu xuẩn như vậy? Chẳng lẽ hắn không biết hậu quả của việc này như thế nào sao?
“Người đâu! Lôi tên đệ tử nói năng bậy bạ này xuống dưới cho ta!” Tần Nhạc quả thực không dám để cho Quân Vô Tà nói thêm lời nào nữa, chỉ lo sự tình càng ngày càng trở nên hỏng bét.