Mộ Thần và Quân Vô Tà vẫn trầm mặc không nói, âm thầm trao đổi một ánh mắt, thình lình đứng lên nói: "Tần tông chủ, không biết có phải những trưởng lão này của bọn ta làm sai chỗ nào không, mới khiến tông chủ có lòng phòng bị với bọn ta. Cho dù muốn tiêu trừ quyền của trưởng lão, có thể trực tiếp mở miệng, không cần tìm nhiều cớ như vậy. Ngươi là tông chủ của Khuynh Vân Tông, chỉ cần ngươi lệnh xuống một tiếng, trưởng lão bọn ta đâycó thể biến mất bất cứ lúc nào."
Từng chữ trong lời của Mộ Thần đâm thẳng vào tim gan, trong sáng trong tối đều đang chỉ trích Tần Nhạc muốn mượn chuyện này chèn ép các vị trưởng lão.
Lần này, Tần Nhạc bị chọc tức đến không nói ra thêm lời nào nữa, chỉ có thể hung dữ nhìn Mộ Thần.
Mà các trưởng lão khác cũng đã bị xúi giục giống như chim sợ cành cong, bọn họ vừa mở miệng bắt đầu tập thể công kích Tần Nhạc.
Tần Nhạc là ai? Khuynh Vân Tông này rơi vào trong tay hắn thế nào? Dù những trưởng lão khác không rõ ràng nhưng cũng đoán đại khái.
Một người vì quyền thế, người ngay cả sư phụ của mình cũng xuống tay. Muốn tiêu trừ những trưởng lão như họ cũng không phải không thể.
Trong lúc nhất thời, cả đại điện loạn lên. Tất cả trưởng lão đều chĩa mũi nhọn vào Tần Nhạc!
Tần Nhạc lập tức trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích.
Quân Vô Tà yên tĩnh thưởng thức sự hỗn loạn trước thảm họa. Hàn ý ở đáy mắt càng đậm.
Trong tiếng chỉ trích, Tần Nhạc cũng không thể nhẫn nại, ông ta gào thét một tiếng, chỉ "Kha Tàng Cúc" thờ ơ như bức tường nói: "Kha Tàng Cúc! Ngươi thân là trưởng lão của Tàng Vân Phong! Khiêu khích ta và trưởng lão khác như vậy, rốt cuộc đã bày tâm cơ gì?"
Tần Nhạc quả thực sắp điên rồi, ông ta cảm thấy có phải "Kha Tàng Cúc" ngốc hay không, lại phá đám ông ta lần nữa. Rốt cuộc hắn có biết mình đã làm gì không? Nếu Tần Nhạc đổ, "Kha Tàng Cúc" hắn cũng đừng mơ sống những ngày tháng tốt đẹp!
Các trưởng lão khác căn bản sẽ không buông tha cho hắn!
"Kha Tàng Cúc" không nhanh không chậm đứng lên, nhìn Tần Nhạc tức giận nói: "Ta không bày tâm cơ gì, chỉ là tùy việc mà xét thôi."
Tần Nhạc cắn răng nghiến lợi nói:
"Gì mà tùy việc mà xét? Vì sao ngươi phải đối đầu với ta? Rốt cuộc vì sao?"
"Kha Tàng Cúc" cười không đáp, mà lúc này Quân Vô Tà bên cạnh lại đứng lên. Đôi mắt lạnh lẽo từ trên mặt tức giận của Tần Nhạc quét qua, miệng nhỏ của nàng hơi giương lên.
"Bởi vì, hắn vốn chính là trưởng lão của Tàng Vân Phong."
"Cái gì?" Tần Nhạc sững sờ nhìn tiểu thiếu niên khí thế đột nhiên chuyển biến.
"Hoa Dao, để Tần tông chủ xem kĩ ngươi là ai." Quân Vô Tà hơi mỉm cười, chương nhạc thảm họa này bắt đầu tấu vang ở Khuynh Vân Tông từ thời khắc này!
Khi giọng nói của Quân Vô Tà thốt ra, một khung cảnh kỳ dị diễn ra trước mắt Tần Nhạc và các vị trưởng lão!
Chỉ thấy "Kha Tàng Cúc" khom lưng đột nhiên đứng thẳng người, vóc người thấp bé trở nên thẳng tắp vô cùng. Gương mặt già nua biến hóa từng chút một, ngũ quan xấu xí biến chất từng tí, càng lúc càng tinh xảo, càng lúc càng đẹp trai.
Một tay Hoa Dao cởi áo ngoài màu màu đậm rộng lớn, vóc dáng thon dài bọc dưới y phục màu tím nhạt.
Chỉ trong nháy mắt, người trung niên xấu xí không chịu nổi lại biến thành thiếu niên xinh đẹp lóa mắt trước mặt mọi người!
Cả bên trong đại điện lộ ra sự vắng vẻ như đã chết, ánh mắt của Tần Nhạc và các trưởng lão đều nhìn chằm chằm trên người Hoa Dao!
Mọi thứ xảy ra trước mắt đã lật đổ hoàn toàn thế giới quan của họ!
"Ngươi... Ngươi không phải Kha Tàng Cúc!" Sắc mặt kinh ngạc trắng bệch, Tần Nhạc run tay chỉ vào Hoa Dao.
"Hắn vốn không phải." Quân Vô Tà khẽ cười một tiếng, nụ cười kia làm cho gương mặt thanh tú trở nên càng sáng lạn lóa mắt.