Tuyệt Thế Thần Y: Phúc Hắc Đại Tiểu Thư

Chương 337

Đôi mắt đầy máu của Tần Nhạc trừng Quân Vô Tà chằm chặp, dường như muốn bóp chết nàng. Mọi người xung quanh căn bản không thể cảm nhận được sự đau đớn của ông ta lúc này, cơ thể ông ta không thể động đậy, nhưng mỗi giây mỗi phút lại phải cảm nhận cơn đau nhức khiến người ta phát điên.

Ông ta chưa từng biết, trong thiên hạ còn có sự đau đớn như thế.

Xương đầu như bị ngàn vạn con kiến gặm cắn, gặm từng chút một, da thịt liền róc xuống từng lớp, Tần Nhạc lúc này, hận không thể chết ngay lập tức!

So sánh với cơn đau lúc này, những thương tổn con rắn hai đầu mang đến cho ông ta quả thực giống như gãi ngứa vậy!

Rõ ràng đã đau đớn đến mức sắp hôn mê, nhưng những cây kim châm quanh người lại khiến ý thức ông ta vô cùng tỉnh táo, muốn hôn mê cũng không hôn mê được.

Trong thời gian ngắn ngủi, Tần Nhạc lại cảm thấy mình như đã trải qua thời gian lâu tựa một năm. Trong sự tỉnh táo, cơn đau xé tim này quả thực khiến ông ta sống không được, chết không xong.

Chẳng đến một lát sau, thần kinh của Tần Nhạc đã sụp đổ, miệng ông ta đầy máu, rên rỉ không ngừng, trong tiếng kêu thảm thiết thê lương, cuối cùng ông ta cũng hé miệng.

“Phía sau phiến đá dưới chiếc ghế ngồi trong thư phòng ta!”

Cho ông ta chết!

Hãy cho ông ta chết đi!

Giày vò thế này, ngay cả một giây một khắc ông ta cũng không thể chịu đựng được!

Ông ta sai rồi!

Thật sự sai rồi!

Sớm biết sẽ có ngày hôm nay, ông ta thà rằng năm đó không mưu đoạt chức tông chủ này, thà rằng mình chỉ là một đệ tử nhỏ trong Khuynh Vân Tông thì cũng vẫn tốt hơn việc gặp phải sự giày vò này!

Quân Vô Tà mỉm cười nhìn Hoa Dao, Hoa Dao ngẩn ra, chắp tay với Quân Vô Tà, nói một tiếng cảm ơn rồi lập tức cùng Kiều Sở đi đến thư phòng của Tần Nhạc lấy đồ.

Trong đại điện, Quân Vô Tà nhìn các trưởng lão đã bị dọa cho sợ mất mật, nhìn Tần Nhạc đã một lòng muốn chết, nàng khẽ cười, quay đầu nhìn Mộ Thần.

“Muốn đích thân làm không?”

Mộ Thần hơi nheo mắt, nhìn Tần Nhạc cực kì thê thảm kia, đáy mắt không có chút thương xót nào.

Bây giờ tuy Tần Nhạc đáng thương, nhưng người đáng thương ắt có chỗ đáng hận!

Hắn mãi mãi cũng không quên được cảnh tượng phụ thân mình phát tác độc mà chết ngay trước mặt Tần Nhạc, mãi mãi cũng không quên được khuôn mặt Tần Nhạc trong ánh lửa ghê tởm đến mức nào, mãi mãi cũng không quên được tình cảnh các trưởng lão tiền nhiệm một lòng với Khuynh Vân Tông bị Tần Nhạc sát hại từng người một.

Tần Nhạc đáng chết!

Nhưng không nên chết dễ dàng như thế!

Một cái mạng của Tần Nhạc, căn bản không đủ để bồi thường cho những tội nghiệt trên người ông ta!

Là Tần Nhạc đã hủy hoại cả cuộc đời hắn, là Tần Nhạc đã hủy hoại Khuynh Vân Tông!

“Không, ta muốn ông ta sống đến cuối cùng, chịu hết mọi giày vò.” Mộ Thần nghiến răng nói, sự căm hận trong nội tâm đã không cần bất cứ thứ gì che giấu nữa.

Quân Vô Tà không nói gì thêm, chỉ không động vào Tần Nhạc nữa, để lại khoái cảm báo thù lúc này cho Mộ Thần từ từ thưởng thức.

Tần Nhạc vốn tưởng mình nói ra nơi cất bức tranh thì có thể được giải thoát, nhưng không được, chỉ một câu nói của Mộ Thần lại khiến ông ta rơi vào nỗi tuyệt vọng còn lớn hơn. Tông chủ đại tông đứng đầu thiên hạ từng không thể xem thường, ngày hôm nay lại nằm trên mặt đất như con chó chết, cảm nhận nỗi đau cực hạn trên thế gian này.

Trong mắt ông ta, viết đầy khát vọng muốn được chết.

Nhưng, chưa đến lúc, ngay cả chết ông ta cũng không thể được như ý nguyện!

Khi một tiếng chuông ngân vang, mặt trời giữa trưa lên đến đỉnh, dưới cơn nóng như thiêu như đốt ấy, từng luồng khói độc lặng lẽ lan tràn trên mười một đỉnh của Vân Sơn, các đệ tử không biết cái chết đang đến gần vẫn còn đang uống rượu ăn thịt, tỉ mỉ tính tiền đồ sáng lạn sau này của mình.

Quân Vô Tà khẽ rũ rèm mi, trong thoáng chốc rút sạch chỗ kim châm kéo dài tính mạng Tần Nhạc!

Khoảnh khắc kim châm bị rút sạch toàn bộ, Tần Nhạc trừng mắt nhìn, cơ thể rướn lên, trong nháy mắt, trút hơi thở cuối cùng!
Bình Luận (0)
Comment