Nhận đan được từ trong tay Quân Vô Tà, Hoa Dao nuốt một mạch xuống, sau đó tự tay nhanh chóng phá bỏ băng vải, ngồi trên giường, ngoan ngoãn đợi Quân Vô Tà đến xử lý.
Thương thế của Hoa Dao khá đặc biệt, vết thương của hắn đa số là trên xương, cho nên Quân Vô Tà mất nhiều thời gian trị liệu hơn, song vẫn rất nhanh.
Nhờ sự chữa trị của Quân Vô Tà, sắc mặt Hoa Dao và Kiều Sở lập tức tốt hơn rất nhiều.
“Đa tạ.” Hoa Dao nói.
Quân Vô Tà lắc đầu, đi đến bên cạnh Dung Nhã với sắc mặt hơi tái nhợt, lại ôm con Hắc Miêu vào lòng lần nữa.
Thấy trên mặt Quân Vô Tà không có chút huyết sắc nào, Kiều Sở và Hoa Dao đều biết rõ trong lòng, vết thương của bản thân nàng vẫn chưa khỏi liền trị thương cho hai người họ, tuy nàng không nói gì nhưng ý của nàng họ đã hiểu.
Quân Vô Tà dùng phương thức của bản thân hồi báo lại sự hết lòng giúp đỡ của họ lúc trước.
“Này, Tiểu Tà Tử, thời gian này ngươi cứ ở lại đây đi, đợi khỏe hơn một chút rồi hãy về nhà cũng không muộn.” Kiều Sở nói.
“Không vội.” Quân Vô Tà mở miệng nhàn nhạt, sư phụ của đám Hoa Dao nói nước ao đó có thể cứu Thương Ngự Tuyết Liên, nàng không vội rời đi.
Vì cứu nàng, Tiểu Bạch Liên không chỉ bị hủy một cánh tay, thậm chí còn cố hóa than thành Túy Liên (*) khi không có bất cứ thứ rượu gì tương trợ, sau đó lại bị kẻ mặc đồ trắng đó hủy đi nguyên thần, Quân Vô Tà căn bản không biết phải cứu nó về như thế nào. Nếu người đàn ông râu ria đó có cách cứu Thương Ngự Tuyết Liên, Quân Vô Tà sẵn sàng làm bất cứ chuyện gì.
Trong lòng Quân Vô Tà chất chứa đầy tâm sự, những khó khăn gặp phải lần này khiến nàng ý thức rõ ràng rằng thế giới này còn xa mới đơn giản như trong tưởng tượng của nàng, thực lực của hai nam tử thần bí đó mạnh hơn tưởng tượng của nàng, trong khoảnh khắc ấy Hoa Dao và Kiều Sở bộc phát ra thực lực tử linh nhưng vẫn không phải là đối thủ của kẻ mặc đồ trắng đó, còn thực lực của kẻ mặc đồ xám kia còn trên kẻ mặc đồ trắng.
Kẻ mạnh trên thế gian này như mây, thậm chí còn có sự tồn tại mạnh hơn tử linh, ở trước mặt những kẻ đó, chất độc của nàng căn bản không thể ứng đối.
Quân Vô Tà nheo mắt, đáy mắt lóe lên ánh sáng lạnh lẽo.
Lần này tuy nàng chạy thoát nhưng lại hi sinh tính mạng của những người bên cạnh, nếu không nhờ người mặc đồ đen đó xuất hiện kịp thời rồi phát nổ để nàng thoát thân thì e rằng nàng đã sớm bỏ mạng rồi.
Nhưng lần sau thì sao?
Mục tiêu của những kẻ đó rõ ràng là Thương Ngự Tuyết Liên, chỉ cần Thương Ngự Tuyết Liên vẫn còn, chỉ cần chạm mặt bọn chúng, nàng sẽ không may mắn như thế nữa!
Quân Vô Tà không biết vì sao những kẻ đó muốn bắt Thương Ngự Tuyết Liên, nàng cũng không muốn ngồi chờ chết.
Nàng muốn trở nên mạnh hơn!
Không muốn để chuyện ngày hôm nay xảy ra một lần nào nữa!
Quân Vô Tà đột ngột đứng phắt dậy, sự trầm mặc vừa rồi của nàng khiến bốn người còn lại trong phòng đều trở nên im lặng, thấy nàng đứng dậy, ánh mắt tất cả mọi người đều tập trung vào người nàng.
“Đưa ta đến nơi chôn xương rắn.” Quân Vô Tà nhìn Dung Nhã.
Dung Nhã thoáng ngẩn người, sau đó gật đầu, đưa Quân Vô Tà rời khỏi phòng.
Trong phòng, Kiều Sở và Hoa Dao vẫn luôn cố gắng giả vờ thoải mái lập tức mềm nhũn người sau khi Quân Vô Tà rời đi.
Vết thương trên người họ nghiêm trọng hơn nhiều so với những gì họ thể hiện ra, lần này họ còn được Quân Vô Tà chữa trị, nếu không có sự chữa trị của Quân Vô Tà, chỉ e vừa rồi họ không cách nào chống đỡ được mà hôn mê mất.
“Mạng chúng ta vẫn lớn thật.” Kiều Sở nằm trên giường, cười khổ nói.
Ngày hôm đó, hắn thật sự tưởng rằng mình sẽ chết trên Vân Sơn.
“Chúng ta vẫn chưa thể chết.” Hoa Dao nhìn nóc giường, đáy mắt xẹt qua vẻ sắc bén.
Phi Yên thở dài, nụ cười xán lạn biến mất không thấy tung tích đâu nữa: “Nếu vẫn còn nhớ lời thề chúng ta đã lập thì hãy quý trọng cái mạng của hai huynh cho tốt, có lẽ chúng ta sẽ chết, nhưng không nên ở nơi thế này.”
***
(*) Túy Liên: bông hoa sen say, ở đây ý nói phải có rượu thì mới hóa thành Túy Liên được