Thiếu niên kia bị đánh đến không rên rỉ nổi thành tiếng, nói chi đến đám thiếu niên đồng hành cùng hắn.
Ngay cả Kiều Sở bọn họ ở một bên cũng thấy hoa mắt.
Thật là... quả là thô bạo!
Dung Nhã phục hồi tinh thần lại từ sự khiếp sợ, hắn vội vàng nói với Kiều Sở bên cạnh: “Không thể để Quân Tà cứ đánh như vậy được, nếu không sẽ có chuyện.”
Lúc này Kiều Sở mới chợt ngộ ra, lấy lại tinh thần, liền vội vàng xông tới, một tay chặn ngang giữa Quân Vô Tà và thiếu niên đó: “Tiểu Tà Tử, được rồi.” Kiều Sở nhìn Quân Vô Tà, ánh mắt cực kỳ phức tạp, Quân Vô Tà chỉ muốn bảo vệ mấy người bọn hắn.
Bọn hắn không thể ra tay, nàng liền giúp bọn hắn đánh.
Cảm động đến không thể diễn tả thành lời, Kiều Sở chỉ cảm thấy mũi hơi chua xót.
Nắm đấm Quân Vô Tà vẫn giơ lên trời, linh khí màu cam lượn lờ vây quanh, quả đấm của nàng đã đầy máu tươi, nàng ngẩng đầu nhìn Kiều Sở, một lát sau mới ném những thiếu niên bị đánh tơi tả xuống đất, nói với đám thiếu niên bị dọa đến hai chân như nhũn ra: “Cút!”
Đám thiếu niên kia lập tức đỡ đồng bọn bị đánh bất tỉnh, cụp đuôi chạy tán loạn.
Ai mà ngờ được, trong Đông viện ngày thường bị ức hiếp không hề dám phản kháng như thế đột nhiên xuất hiện một tiểu yêu nghiệt không nói lý lẽ như vậy, xông lên đánh người tàn bạo, đánh đến nổi ngay cả cơ hội mở miệng cũng không có.
Đợi đám thiếu niên đó rời đi, trong viện ngoài mùi máu tươi nhàn nhạt ra thì không còn âm thanh nào khác.
Kiều Sở hít một hơi, đè nén sự chua xót ở chóp mũi, kéo vạt áo cũ nát của mình cố gắng lau sạch bàn tay đầy mùi máu tanh của Quân Vô Tà.
“Đánh bọn họ làm gì, làm ô uế tay mình.”
“Muốn đánh.” Quân Vô Tà bình tĩnh nói, sát ý dồn vào đáy mắt.
Mũi Kiều Sở hít một cái, không nói gì cả, lau sạch bàn tay nhỏ bé của Quân Vô Tà xong hắn mới ngẩng đầu lên, đưa tay vò vò đầu của Quân Vô Tà, cũng không nói gì.
Quân Vô Tà xoay người, đi về phía Dung Nhã, lấy khăn tay trên người đưa cho Dung Nhã.
Dung Nhã hơi sửng sốt, sau đó tiếp nhận, thấp giọng nói một câu cảm tạ, lau sạch nước bọt trên mặt.
“Rất sảng khoái.” Hoa Dao ôm Hắc Miêu đi tới trước mặt Quân Vô Tà, trả Hắc Miêu về cho chủ cũ.
Quân Vô Tà ôm Hắc Miêu, đôi mắt rũ xuống, tĩnh lặng như nước, hoàn toàn không ngang ngược tàn nhẫn giống ban nãy.
“Ta dám thề, nếu như không phải vừa rồi Nhị Kiều ngăn cản, Quân Tà tuyệt đối sẽ đánh chết tên Lưu Thiền đó.” Phi Yên lẩm bẩm một câu bên tai Dung Nhã.
Thoạt nhìn Quân Vô Tà gầy tong teo, cũng không thấy nói chuyện, nhưng tính tình này thật là hợp khẩu vị, trực tiếp dung nắm đấm, thật là đơn giản thô bạo!
Dung Nhã nhìn Quân Vô Tà như có điều suy nghĩ, khóe miệng hơi mỉm cười.
Thực sự, rất tốt.
“Này! Các ngươi lại đang ầm ĩ cái gì?” Yến Bất Quy vừa mới đi không bao lâu, bị tiếng ồn ào ở đây thu hút, nhìn Quân Vô Tà đứng giữa bốn người, bước chân ông ta hơi dừng lại một chút, mùi máu tanh tràn ngập trong không khí không thể qua mắt được ông ta, ánh mắt ông ta đảo qua, phát hiện mấy vết máu tại lối ra vào.
“Sư phụ, Lưu Thiền dẫn người của Nam viện đến.” Kiều Sở vừa thấy Yến Bất Quy liền thật thà báo cáo.
Yến Bất Quy khẽ nhíu mày, râu tóc bao phủ hơn nửa khuôn mặt, khiến người khác không thể thấy rõ tâm tình của ông.
“Các ngươi đã ra tay?” Giọng Yến Bất Quy đột nhiên lạnh lẽo.
Kiều Sở định mở miệng, cuối cùng cúi đầu, buồn bực nói: “Bọn họ vô lý với Tiểu Nhã, con không nhịn được.”
Kiều Sở ý muốn gánh hết tất cả lên mình.
Ánh mắt Yến Bất Quy càng lạnh lẽo, một tia sáng bay ra từ lòng bàn tay ông ta, trực tiếp đánh vào ngực Kiều Sở, chớp mắt ném Kiều Sở bay ra ngoài.
“Ta đã cảnh cáo các ngươi rất nhiều lần! Không được ra tay với đệ tử của học viện Phượng Thê, lời của ta các ngươi xem như gió thoảng qua tai thôi sao!”