Gương mặt Hà Thu Sinh có chút tức giận, ánh mắt nhìn Yến Bất Quy và Kiều Sở bọn họ suýt chút nữa phun ra lửa.
“Yến Bất Quy! Ngươi khất nợ tiền học viện không nói, còn dung túng đệ tử của mình hành hung! Bây giờ còn có tâm trạng ngồi đây uống rượu!”
Yến Bất Quy vẻ mặt bị mắng nhìn xuống bầu rượu treo ở trên tay, cười khổ. Uống rượu? Ông ta lại có tiền uống rượu, trong bầu rượu này toàn là nước, mùi rượu này chẳng qua là mùi vốn có của bầu rượu.
Chỉ là chuyện nhỏ Yến Bất Quy cũng không định giải thích.
“Thì ra là Thu Sinh, hôm nay sao lại có hứng thú tới Đông viện của ta vậy? Có muốn vào ngồi một chút không?” Yến Bất Quy cười nói.
Bộ dạng kia thoạt nhìn cực kỳ tâng bốc, nhưng đám Kiều Sở biết rõ vì sao ông ta lại từ bỏ tôn nghiêm như vậy thì lại cảm thấy trong lòng chua xót.
Nếu không có đám con ghẻ bọn họ vướng chân Yến Bất Quy, với bản lĩnh của ông ta ở Hạ Tam Giới có nơi nào là không thể sống thoải mái?
“Nếu ngươi đã có tâm trạng, ta cho ngươi biết, Yến Bất Quy! Chuyện này nếu ngươi không giải quyết rõ ràng cho ta, dù viện trưởng có tha cho ngươi, ta cũng không đội trời chung với ngươi! Ngươi cho rằng ta thích tới cái chỗ chết tiệt này của ngươi? Nếu không phải viện trưởng có lệnh gọi ngươi qua đó, ta thực sự không muốn làm bẩn đế giày của ta!” Thái độ của Hà Thu Sinh không khác gì đệ tử ông ta, trong mắt bọn họ, ở Đông viện chỉ toàn một đám ăn mày, nương nhờ học viện Phượng Thê, hết ăn lại uống, không có một chút bản lĩnh, chỉ có thể giả ngu lừa người.
Yến Bất Quy có chút nhức đầu, chuyện khác còn dễ nói, nhưng chuyện đánh học sinh của Hà Thu Sinh thì hơi khó giải quyết rồi, nếu như ông ta nhớ không lầm, đệ tử dưới tay Hà Thu Sinh tuy tư chất đều cực kì thối nát, nhưng lại là một đám có “hàm lượng vàng” cao nhất trong các đệ tử của học viện Phượng Thê, có thể nói một nửa tài chính của học viện Phượng Thê đều do nhà các đệ tử Nam viện mang tới.
“Nếu đã không muốn ở, vậy thì cút.” Bất thình lình một giọng nói lạnh tanh cắt đứt lời nói bén nhọn của Hà Thu Sinh.
Ánh mắt Hà Thu Sinh chấn động, nhìn sang người lên tiếng.
Đã thấy một tiểu thiếu niên vóc dáng nhỏ nhắn đang lạnh lùng nhìn ông ta.
“Ngươi là cái thá gì! Lại nói chuyện với ta như vậy!” Hà Thu Sinh giận run người, không ngờ đệ tử Đông viện lại dám nhục mạ ông ta như vậy.
Quân Vô Tà hơi ngước cằm, lạnh lùng nhìn Hà Thu Sinh.
“Đệ tử Đông viện - Quân Tà.”
“Được lắm! Ngươi chính tên ăn mày được nhặt về đó! Ngươi ở học viện Phượng Thê hết ăn lại uống lâu như vậy, khoản này chưa tính với ngươi! Ngươi lại còn dám động thủ với đệ tử của ta!” Hà Thu Sinh vừa nghe tên đối phương liền biết, đây chính là tên đệ tử mới của Đông viện đã đánh đệ tử của mình không bước nổi xuống giường, chớp mắt đã lao tới chỗ Quân Vô Tà, giơ tay định dạy dỗ tên tiểu tử này một trận.
Nhưng cái tát này còn chưa giáng xuống, đã bị Yến Bất Quy nắm lấy cổ tay.
“Hà Thu Sinh, đệ tử của ta, không phải ngươi muốn đánh thì đánh.” Ánh mắt Yến Bất Quy thay đổi đến mức mạnh mẽ khác thường, lời nói hôm đó của Quân Vô Tà khuấy động trong lòng ông ta, mấy ngày không thể chợp mắt, trong tâm ông ta đã nảy sinh chút biến đổi.
Ông ta có thể nhịn, có thể nhường, có thể mặc cho người khác ức hiếp, cũng không cho phép người bên ngoài động đến một sợi tóc của đệ tử ông ta!
Hà Thu Sinh đúng là lần đầu tiên nhìn thấy ánh mắt Yến Bất Quy như thế, chốc lát đã sợ xanh mặt.
Ngày thường, tên sâu rượu không đánh lại, không mắng lại mà lại có ánh mắt dọa người như vậy, chớp mắt đã đánh tan cái sự cáo mượn oai hùm của Hà Thu Sinh.
“Ngươi! Được lắm! Yến Bất Quy ngươi được lắm! Nếu ngươi đã bao che cho tên lưu manh này đến như vậy thì hãy dẫn hắn cùng đi gặp viện trưởng, để viện trưởng xem xem cái ổ ăn mày của ngươi bây giờ thu nhận toàn là loại gì!” Tức giận như bị ai đánh vào mặt, Hà Thu Sinh thu tay lại, hung dữ mắng.