Từ lúc có người có địa vị như Quân Vô Tà, Đông viện có thể nói là có cải thiện rất lớn. Từ trên xuống dưới rực rỡ hẳn lên. Chưa đến thời gian một tháng, Đông viện vốn dĩ đổ nát đã sửa sang hoàn tất. Hòn non bộ trong viện bầu bạn với nước ao, tường đỏ ngói xanh, mặt đất đổi thành đá hoa màu xanh...
Phóng tầm mắt nhìn, trong Phượng Thê học viện lụi bại, Đông viện chính là một đóa hoa hướng dương lấp lánh ánh sáng rực rỡ, vô cùng khiến người ta chú ý.
Linh lực của Quân Vô Tà tăng lên nhanh chóng trong một tháng ngắn ngủi, đã đạt đến đỉnh cao của tranh linh!
Nhưng mà đến đây, nàng lại không cách nào đột phá lần nữa.
Điều duy nhất có thể phá vỡ tầng giam cầm này chỉ có chiếm đoạt giới linh của người khác!
Quân Vô Tà nắm trong tay hộp tụ linh Quân Vô Dược cho nàng, đôi mắt hơi nheo lại.
Nàng cần sức mạnh.
Muốn nâng cao chính mình thì phải đi chiếm đoạt giới linh của người khác, điều này đánh đồng với giết người.
Quân Vô Tà khẽ nhíu mày, giết người nàng không sợ nhưng vì sao nàng phải giết người vô tội?
Lúc này Yến Bất Quy gõ vang cửa phòng của Quân Vô Tà, Quân Vô Tà đứng dậy mở cửa.
Trong một tháng này, Yến Bất Quy rất ít khi xuất hiện, chỉ là thỉnh thoảng sẽ đến bên ao hoa sen ngắm nhìn Thương Ngự Tuyết Liên.
"Giới linh hệ thực vật, tốc độ trưởng thành rất nhanh nhưng muốn đột phá thì hơi khó khăn. Khoảng thời gian này linh lực của ngươi có tình trạng lộ ra bên ngoài, có phải ngươi muốn đột phá không?" Sau khi Yến Bất Quy ngồi xuống, hiếm khi không uống rượu mà trịnh trọng nhìn Quân Vô Tà.
Quân Vô Tà gật đầu.
"Ngươi muốn đột phá, chiếm đoạt giới linh cũng cần chú ý. Giới linh càng cao càng tốt cho hiệu quả đột phá của ngươi." Yến Bất Quy nói, sau đó ông ta từ bên hông lấy ra một túi gấm lớn bằng bàn tay đặt lên bàn.
"Mở ra xem thử."
Quân Vô Tà theo lời mở ra nhưng trong chớp mắt, đôi mắt nàng hơi sáng lên.
Túi gấm thoạt nhìn chỉ lớn bằng bàn tay, sau khi mở ra lại có cảnh vật ngoạn mục. Trong không gian lớn hơn nhiều so với vẻ bên ngoài!
"Đây gọi là túi Càn Khôn, là đồ của Trung Tam Giới. Hễ thả đồ vào thì có thể bảo tồn dài lâu, sẽ không tổn hao chút nào." Túi Càn Khôn này là một thứ từ Trung Tam Giới mang đến chỉ tồn tại trên người Yến Bất Quy. Cho dù buồn chán thế nào đi nữa, ông ta cũng không cầm cố nó. Bởi vì không có ông ta, thứ này tuyệt đối sẽ không xuất hiện ở Hạ Tam Giới. Một khi ông ta cầm ở tay, nói không chừng sẽ gây nên sự chú ý của thượng sơn giới.
Mà ở trong túi Càn Khôn còn có một bình rượu tinh xảo do ngọc bích mài giũa mà thành, rất đẹp.
"Lấy bình rượu đó ra."
Quân Vô Tà lấy bình rượu ra.
Yến Bất Quy lấy ly để trước mặt Quân Vô Tà: "Rót một ly."
Quân Vô Tà giơ tay rót chất lỏng trong bình vào, lại thấy chất lỏng trong suốt lấp lánh điểm ánh sao đó từ từ chảy vào trong ly, dập dờn hương vị thấm vào ruột gan.
Mùi vị đó, Quân Vô Tà dường như đã ngửi được ở đâu, lại có chút mơ hồ.
"Đây là thiên hồ, bên trong chứa nước suối trời, lấy không hết, dùng không cạn. Tuy suối trời không cách nào hồi phục linh hồn của ngươi nhưng có thể tẩm bổ nó không tiếp tục hao tổn nữa. Ta biết ngươi bị người của điện Viêm Ma đả thương. Nước suối trời này sẽ tẩm bổ cho linh hồn của ngươi. Mỗi ngày ngươi chỉ cần uống một ly thì có thể duy trì một ngày." Yến Bất Quy nhìn Quân Vô Tà, nàng và Kiều Sở bọn họ khác biệt, không nên bị cầm cố ở học viện Phượng Thê nhỏ bé này.
Trên mặt Quân Vô Tà lộ ra vẻ vô cùng ngạc nhiên, nước suối trời?
Đây chẳng phải là thứ thích hợp dưỡng dục Thương Ngự Tuyết Liên ghi chép trong quyển sách đó sao?
Trong lúc bừng tỉnh, cuối cùng nàng nhớ ra mùi vị này mình đã ngửi được ở đâu rồi.
"Người rót nước này vào trong ao?" Quân Vô Tà giương mắt nhìn Yến Bất Quy.
Yến Bất Quy cười nói: "Đừng quên, sách tu luyện đó của ngươi chính là thứ ta bảo tiểu tử Nhị Kiều đó lấy đi bán."