Ai dám giả mạo người của Khuynh Vân Tông chứ? Trong thiên hạ gần như không có ai dám làm như vậy.
Huống chi người kia thực sự đeo thắt lưng của Khuynh Vân Tông, trong lòng những người vây xem đã tin bảy phần rồi.
Dựa theo sự biến mất của Khuynh Vân Tông, ba chữ có độ hấp dẫn mọi người này lập tức theo kiểu nước lên thì thuyền lên.
Nam tử áo trắng kia nhìn thấy thiếu niên đau khổ cầu xin, bèn nói: "Khuynh Vân Tông đã giải tán, ta đã không phải là trưởng lão của Khuynh Vân Tông nữa rồi. Ngươi gặp được ta, đó là có duyên, mặc dù ta vẫn còn đan dược kia, tuy không nhiều, nhưng nếu ngươi thực sự cần nó, vậy trả ngân lượng như bình thường cho ta là được rồi."
Thiếu niên kia rất vui mừng mà khóc, chỉ không ngừng gật đầu nói cảm ơn, lấy ba tờ giấy có ngân phiếu mười vạn lượng từ trong tay áo ra, chuyển tới tay "Mộ Thần".
Nhóm thiếu niên bên cạnh thực sự là mở to hai mắt nhìn, ba mươi vạn lượng một viên đan dược?
Đây là giá gì vậy!
Ngoài đan dược của Khuynh Vân Tông ra, còn ai có được đan dược có giá tiền như thế này!
Thiếu niên có thể đến học viện Phong Hoa, không giàu thì có địa vị cao quý, học phí mấy chục vạn lượng cũng không nói đến, bây giờ nhìn thấy một trong những trưởng lão của Khuynh Vân Tông đã biến mất lại xuất hiện ở nơi này, mà còn bán đan dược của Khuynh Vân Tông đi!
Đây là người có thể trở mình thành trời!
Một đám thiếu niên xếp lại thành hàng nhưng tâm tư vẫn chưa sắp xếp xong, trực tiếp xông đến chỗ bóng râm.
Mộ Thần bên kia vừa mới giao dịch xong với thiếu niên, đã nhìn thấy mấy thiếu niên đổ mồ hôi đầm đìa đang ra sức chạy lại đây, trực tiếp quỳ gối bên chân "Mộ Thần".
"Mộ trưởng lão! Xin hỏi một câu, đan dược người vừa bán ra là gì vậy?" Thiếu niên có can đảm lại thận trọng, không trực tiếp nói rõ ý đồ của mình, mà lại hỏi tác dụng của đan dược kia.
Ba mươi vạn lượng không phải là số lượng nhỏ, trong thiên hạ, đan dược có thể bán với giá trên trời này có thể đếm trên đầu ngón tay!
Nếu bỏ tiền ra mua về loại đan dược không dùng được, chẳng phải là công dã tràng, mua đồ vô ích sao.
"Mộ Thần" nhìn một đám thiếu niên bỗng nhiên vây quanh mình, trên khuôn mặt tuấn tú lộ ra một chút kinh ngạc, sau đó lại hóa thành bình tĩnh, nhàn nhã nói: "Chẳng qua là một chút đan dược mở rộng gân mạch mà thôi, ngoài việc khiến tu luyện linh lực nhanh hơn ra, cũng không có gì đặc biệt."
Giọng nói của "Mộ Thần" rất tùy ý, nhưng những lời này rơi vào trong tai thiếu niên khác, lại không tùy ý như vậy!
Mở rộng gân mạch!
Đây là khái niệm gì vậy!
Điều này ám chỉ, sau này bọn họ sẽ có tốc độ tu luyện nhanh hơn so với người khác! Mà loại này, ăn vào càng sớm thì hiệu quả càng tốt, những thiếu niên này lớn nhất cũng không quá mười sáu tuổi, đúng là thời cơ tốt để dùng thuốc!
Với lại, trước đó chưa bao giờ nghe nói trong thiên hạ có đan dược mở rộng gân mạch!
Thử hỏi, ngoài Khuynh Vân Tông ra, còn ai có loại thực lực này, luyện chế ra loại đan dược đi ngược ý trời!
Bây giờ, Khuynh Vân Tông đã không còn, có quỷ mới biết sau này còn có thể gặp người của Khuynh Vân Tông ở đâu, đan dược đó, chỉ sợ là bỏ qua rồi thì thôn xóm này sẽ không còn cửa hàng nữa!
"Mộ trưởng lão! Xin người hãy bố thí cho ta một viên đan dược! Ta sẽ trả tiền! Bao nhiêu tiền cũng được!" Thiếu niên nhanh chóng động não rồi lập tức mở miệng, trong tay còn nắm một nắm ngân phiếu!
Sự mạnh yếu của gân mạch liên quan đến việc tu luyện linh lực sau này của bọn họ, ai có thể trụ lại được?
"Mộ trưởng lão! Cũng xin người bán cho ta một phần!"
"Còn ta nữa! Mộ trưởng lão! Bao nhiêu tiền cũng được!"
Có người thứ nhất, sẽ có người thứ hai, người thứ ba...
Người vây quanh "Mộ Thần" càng đến càng nhiều, đến mức thiếu niên xin mua đan dược lúc đầu phải chen ra ngoài.
Một đám thiếu niên giống như dê béo bị chặt đứt chân, quỳ gối bên chân "Mộ Thần", vung ngân phiếu trong tay nhưng chỉ cầu xin một vị thuốc!