Được gia nhập vào phân viện Phục Linh, việc này đừng nói là người ngoài, ngay cả Quân Vô Tà cũng chưa từng dám nghĩ đến.
Mục đích chuyến đi này của nàng chẳng qua là vì muốn cùng Kiều Sở tìm ra nơi cất giấu tấm bản đồ da người thứ hai, không ngờ rằng… Quân Vô Tà thế nào cũng không ngờ mình lại được người sáng lập phân viện Phục Linh để mắt tới.
Nhìn ánh mắt ngưỡng mộ xen lẫn vài tia đố kỵ, ganh ghét của những người xung quanh, Quân Vô Tà vẻ mặt bình tĩnh rời đi, còn đám người Kiều Sở đã sớm biết trước mà đi đến dưới gốc cây lớn tụ tập một chỗ.
Chỉ có điều…
Ánh mắt bốn người họ nhìn về phía Quân Vô Tà vô cùng kỳ quái.
“Tiểu Tà Tử… Trước đây ngươi quen biết Cố Ly Sinh phải không?” Kiều Sở nhìn Quân Vô Tà, ngập ngừng hỏi về vấn đề mà bấy lâu này hắn vẫn canh cánh trong lòng.
“Chưa từng gặp qua.” Quân Vô Tà thản nhiên nói.
“Chưa từng gặp ư?” Kiều Sở mở to hai mắt tỏ vẻ ngạc nhiên.
“Hắn ta có làm gì ngươi không?” Dung Nhã nhìn Quân Vô Tà một lượt từ trên xuống dưới, thấy nàng vẫn bình yên vô sự thì thở phào nhẹ nhõm.
“Phục linh.” Quân Vô Tà nói.
Bốn người không khỏi sửng sốt.
Dung Nhã lại nói: “Cụ thể thế nào?”
Quân Vô Tà không trả lời, chỉ thấy hai tay nàng khẽ nâng lên, sau đó một làn khói đen từ bên trong cơ thể nàng tỏa ra, rồi từ trong tay nàng hiện lên một chú Hắc Miêu xinh xắn.
“Meo meo?”
Có phải ta đã ngủ rất lâu rồi không?
Hắc Miêu nằm trong lòng Quân Vô Tà, thoải mái nhắm mắt lại, cái đuôi dài nhẹ nhàng ngoe nguẩy lên cánh tay nàng.
Quân Vô Tà cúi đầu, trong đáy mắt giờ chỉ có hình bóng Hắc Miêu phản chiếu, mọi sự lạnh lùng ban nãy dường như đều tan biến hết.
Đám người Kiều Sở đã từng nhìn thấy chú Hắc Miêu này, nhưng ngoài Kiều Sở và Hoa Dao, Phi Yên và Dung Nhã bình thường chỉ có thể nhìn thấy nó lúc đang ngủ. Đây chính là lần đầu tiên họ thấy Hắc Miêu tỉnh lại.
Hắc Miêu sau khi được đưa về học viện Phượng Thê, ngay đến Yến Bất Quy còn nói vết thương trên cơ thể Hắc Miêu còn nghiêm trọng hơn so với Quân Vô Tà, gần như không có khả năng tỉnh lại. Thế nhưng lúc này đây trông nó lại vô cùng thoải mái nằm chui rúc vào lòng Quân Vô Tà, điều này có nghĩa là gì?
“Trên thế giới này, ai là người có thể chữa trị cho giới linh được chứ?” Mắt Hoa Dao hơi nheo lại, đừng nói là Hạ Tam Giới, cho dù là Trung Tam Giới, năng lực cao đến mức này thực sự là chưa từng nghe thấy.
Ban đầu bọn họ cũng không hoàn toàn tin tưởng vào những tin tức liên quan đến phục linh sư mà mình nghe được. Nhưng khi nhìn thấy Hắc Miêu được chữa trị đang sống sờ sờ ngay trước mắt, bọn họ không muốn tin cũng không được.
“Bây giờ cả bốn người chúng ta đều bị phân ra mỗi người đi một nơi, một mình Tiểu Tà Tử ở lại bản bộ không cần phải làm gì, chỉ cần đợi chúng ta đi qua là được… Ấy, không phải cái tên Cố Ly Sinh kia bảo ngươi đến phân viện Phục Linh tìm hắn sao? Nếu như thực sự có thể học được một chút thuật phục linh cũng là chuyện tốt.” Phi Yên cười ha hả nói.
Quân Vô Tà khẽ gật đầu, nhân cơ hội này, nàng cũng muốn tìm hiểu thêm các hình thức tu luyện linh lực khác, bởi linh lực mà nàng đang sử dụng bây giờ hoàn toàn chỉ dựa vào bản năng.
Việc phân bố được đánh giá ba tháng một lần, nếu như linh lực có thể cải thiện rõ rệt thì lúc đó sẽ có cơ hội để gia nhập bản bộ. Đám người Hoa Dao muốn gia nhập vào học viện Phong Hoa tại bản bộ thì nhanh nhất cũng phải đợi sau khi nhập học ba tháng.
Năm người lúc đó coi như đã thương lượng xong.
Các đệ tử sau khi vượt qua kỳ thi sát hạch sau ba ngày liền được cho phép gia nhập vào học viện.
Quân Vô Tà trở lại nhà trọ, đặt Hắc Miêu lên bàn, mở túi Càn Khôn ra để dưỡng dục Thương Ngự Tuyết Liên.
“Vết thương của tên ngốc này… có vẻ như không nhẹ hơn ta chút nào cả”. Hắc Miêu đứng ở trên bàn, hai mắt nó lim dim, nhìn vào hình dáng Thương Ngự Tuyết Liên hôm nay, ký ức cuối cùng của nó chính là trận chiến đẫm máu ở Vân Sơn. Trận chiến đó sẽ in sâu trong tâm trí nó mãi mãi về sau.