Ngọc bài của mỗi học viện không giống nhau, của phân viện Thú Linh là thanh ngọc, phân viện Khí Linh là hắc ngọc còn của phân viện Phục Linh là bạch ngọc.
Trong tay Quân Vô Tà là một miếng thanh ngọc, chính là tượng trưng cho phân viện Thú Linh.
Hôm nay những học sinh mới của phân viện Thú Linh đã vào đưa tin, Quân Vô Tà giữa chừng không đến nhập học cùng đám học sinh và cũng không hề đến lớp sau đó.
Giới linh của nàng là hệ thực vật, cho nên nội dung của thú linh và khí linh căn bản không liên quan đến nàng. Điều duy nhất nàng muốn biết đó là cách sử dụng linh lực bên trong cơ thể mình.
Cũng chính vì suy nghĩ này nên Quân Vô Tà không lập tức chạy tới học viện Phong Hoa, do đó nhất thời đã bỏ lỡ thời khắc đỉnh điểm mà ở đó nàng đã bị “bôi nhọ danh tính”.
Vào buổi trưa, khi các đệ tử đang ngồi dùng bữa trưa, Quân Vô Tà vừa mới thản nhiên bước vào liền có một đám người nhìn về phía nàng, ánh mắt chế giễu đồng loạt hướng về phía Quân Vô Tà, chỉ trỏ cười nhạo nàng. Nhưng Quân Vô Tà chỉ lẳng lặng ôm Hắc Miêu, vẻ mặt không chút cảm xúc bước vào. Lấy đồ ăn xong liền chọn một góc ngồi xuống, cứ thế cúi đầu chăm chú ăn, ngoảnh mặt làm ngơ với ánh mắt từ bốn phía đang chằm chằm nhìn mình.
“Người kia chính là Quân Vô Tà? Người mới ngày đầu tiên đã bị đuổi ra ngoài?” Có mấy sư huynh chưa từng nhìn thấy Quân Vô Tà nghển cổ nhìn về phía thân hình nhỏ bé kia. Có thể nói, bọn họ không có lấy một chút hứng thú đối với kiểu người thiên tài, thế nhưng đối với loại chuyện “đánh rắn giập đầu”, dìm người ta xuống nước thì bọn họ lại vô cùng hứng thú.
“Còn không phải sao, vừa mới ngày đầu nhập học đã bị đuổi ra ngoài, thật là nực cười.” Một gã tên niên cười nhạo, nói.
“Nhưng bị đuổi như vậy, phân viện Phục Linh không phải nên trực tiếp đuổi khỏi học viện Phong Hoa hay sao? Sao hắn vẫn còn ở đây?”
“Ai mà biết”.
Tất cả đề tài bàn tán trong nhà ăn đều xoay quanh việc này, chỉ trong vòng một ngày, Quân Vô Tà từ một “kẻ may mắn” biến thành “tân sinh bị đuổi học”.
Tại lầu hai, Ninh sư tỷ đang đứng từ lan can bên trên nhìn xuống dưới, thấy Quân Vô Tà đang ngồi lủi thủi một mình một góc, lông mày nàng ta khẽ nhướn lên.
“Đó chính là người được Phạm Cẩm nhìn trúng sao?” Ninh sư tỷ hơi nheo mắt lại, rồi quay sang nhìn một bên Doãn Ngôn, nói.
Doãn Ngôn sau khi biết Quân Vô Tà bị Cố Ly Sinh đuổi khỏi phân viện Phục Linh, ngay lập tức đã báo tin cho Ninh sư tỷ biết. Hai người họ lúc này đang cao cao tại thượng, đắc ý ngắm nhìn vẻ quẫn bách của Quân Vô Tà.
“Đúng vậy”.
“Hắn thực sự đã bị đuổi ra khỏi phân viện Phục Linh rồi sao?” Ninh sư tỷ dè dặt mở miệng, nói: “Mới ngày đầu tiên nhập học đã bị đuổi, loại chuyện như vậy trong phân viện này chưa từng thấy xuất hiện. Cố Ly Sinh tính tình ôn hòa, trông không có vẻ là người sẽ làm ra chuyện cực đoan như vậy.”
Doãn Ngôn vội hỏi ngay: “Ta cũng nghĩ vậy, lúc Quân Vô Tà đi rồi, ta còn cố ý dò hỏi sư phụ là vì sao sư đệ vừa mới nhập học lại để hắn cứ thế mà đi dễ dàng như vậy, sư phụ chỉ nói hắn không phải người của phân viện Phục Linh thì ở lại làm gì”.
Nghĩ đến vẻ mặt của Cố Ly Sinh lúc nói những lời này, Doãn Ngôn cảm thấy hết sức nhẹ nhõm.
“Hả? Không phải đấy chứ? Ta nghe nói, lúc sát hạch tiểu tử này tình cờ gặp Cố Ly Sinh, lúc đó hình như sư phụ rất có hứng thú với hắn, thậm chí trước mặt mọi người còn hỏi hắn có muốn vào phân viện Phục Linh không cơ mà. Làm sao có thể mới qua vài ngày, lại nói bỏ là bỏ được?” Ninh sư tỷ hơi nheo mắt lại, cứ cảm thấy việc này vô cùng kỳ lạ, vả lại cũng không phù hợp lắm với tác phong làm việc của Cố Ly Sinh.
Doãn Ngôn lại có vẻ xem thường, nói: “Đó chẳng qua là người thuận miệng nói vậy thôi, đâu nhất thiết phải giữ lời? Mà thực ra tên Quân Vô Tà đó bản thân không biết xấu hổ, cho rằng lọt vào mắt xanh của sư phụ là có thể gia nhập vào phân viện Phục Linh, thế nên giờ mới để cho người ta chê cười”.
“Nhưng không phải chính sư phụ đã nói là năm nay chỉ thu nhận duy nhất một đệ tử thôi sao? Mà không phải đã thông báo rồi sao?” Ninh sư tỷ càng nghĩ càng cảm thấy khó hiểu.