Từ đường lớn đi xuyên qua khu rừng, con đường đá quanh co, cỏ non kéo dài mãi đến rừng trúc cách đó không xa.
Người nào không hiểu rõ nơi này chắc chắn không thể biết được trong học viện Phong Hoa lại có một rừng trúc như này.
Lúc Phạm Cẩm dẫn Quân Vô Tà đến đây, thiếu niên đang quét lá trên đường đá phía ngoài sân ngẩng đầu nhìn thấy hai người bọn họ, vội ra nghênh đón.
“Đại thiếu gia, người đến rồi ạ?” Đứa bé kia nhìn Phạm Cẩm đầy tôn kính, ánh mắt lúc nhìn sang Quân Vô Tà có chút nghi hoặc.
“À, ta dẫn tiểu tử này đến đây ăn chực, Tiểu Trác chắc đang ăn cơm phải không?” Phạm Cẩm thản nhiên cho hay ý muốn của mình, làm cho thiếu niên kia cười khúc khích, kiểu thẳng thắn này ngược lại lại khiến người khác không thể có ác cảm.
“Đại thiếu gia xin mời.” Thiếu niên vừa cười vừa mở cửa, thể hiện khuôn mặt thân thiện đối với Quân Vô Tà.
Cửa chính làm bằng trúc mở ra lướt qua chuông gió treo trên góc cửa, phát ra chuỗi những âm thanh trong trẻo êm tai trong không gian rừng trúc thanh nhã.
Phạm Cẩm gật đầu, dẫn theo Quân Vô Tà vào khuôn viên.
Khuôn viên này không lớn lắm, kích thước cực nhỏ, nhà ở đây không hề xa hoa, ngược lại rất giản dị, chỉ có ba gian chính, không tính là quá lớn. Có một dòng suối nhỏ chảy vào trong hồ, nước hồ trong vắt nhìn thấy cả đáy, những chú cá chép đỏ tung tăng bơi dưới đáy hồ tạo nên tầng tầng gợn sóng.
Phút chốc, Quân Vô Tà đã yêu thích khung cảnh nơi đây, thanh tịnh an nhàn như thế.
Hai người đi tới, một cái bóng nhỏ bé yếu ớt xuất hiện ngay trước cửa đối diện với gian phòng trúc.
Đó là một thiếu niên gầy yếu, bộ y phục màu xanh đáng ra vừa vặn với hắn nhìn lại vô cùng rộng, gương mặt thanh tú nhưng nhợt nhạt, đến môi cũng một màu nhợt nhạt. Hắn nhẹ nhàng đứng trước gian phòng trúc, rõ ràng là một thiếu niên hai mươi tuổi, dựa cả thân người vào cây gậy trúc trong tay. Bộ dạng của hắn thoạt nhìn khiến người khác hơi kinh ngạc, nhưng lại có một đôi mắt sáng ngời, ý cười trong đôi mắt đẹp đẽ ấy vô tình làm người ta quên mất cơ thể ốm yếu của hắn.
Nhìn thấy hắn, Phạm Cẩm lập tức bước vội lên trước đỡ lấy thân hình lung lay như sắp đổ ấy.
“Giữa trưa nắng gắt như vậy đệ không ngoan ngoãn ở trong phòng, đứng đây làm gì?” Phạm Cẩm nhíu mày có chút không vừa ý dìu thiếu niên vào phòng trúc, không quên quay đầu nói với Quân Vô Tà: “Quân Tà, ngươi cũng vào đây đi.”
Thiếu niên kia quay đầu nhìn Quân Vô Tà, đôi mắt trong veo đầy thiện chí, tuy là đang thăm dò nhưng lại rất thân thiện, không hề có chút mạo phạm người khác.
Quân Vô Tà khẽ gật đầu với hắn rồi liền theo vào.
Căn phòng bài trí cũng đơn giản như trong khuôn viên, không có quá nhiều đồ. Phạm Cẩm dìu thiếu niên đến ghế ngồi trước bàn, vừa chào hỏi Quân Vô Tà vừa ngồi xuống bên cạnh thiếu niên.
“Đại ca không giới thiệu với đệ sao?" Thiếu niên cười híp mắt nhìn Quân Vô Tà.
Phạm Cẩm nói: “Đây là Quân Tà, mấy ngày trước ta có nói với đệ, tân sinh mà năm nay ta dẫn dắt. Quân Tà, đây là đệ đệ ta, Phạm Trác.”
Phạm Trác nhìn Quân Vô Tà, mắt cười híp tịt: “Thì ra ngươi chính là Quân Tà? Nếu đại ca không nói ngươi đã mười bốn tuổi, nhìn thân hình của ngươi e là chưa được mười hai mười ba tuổi, hàng ngày chú ý ăn uống nhiều một chút nếu không muốn phá hủy cơ thể.”
Phạm Trác trời sinh cơ thể yếu ớt, tâm sáng như gương, thế nhưng thân thể lại trở thành gánh nặng.