Quân Vô Tà nhìn Phạm Cẩm, lãnh đạm nói: "Không biến mất thì cũng là kết quả như vậy thôi."
Nếu nàng cảm thấy phiền phức, Khuynh Vân Tông muốn hòa bình cũng không hòa được.
Chút công phu mèo cào của Khuynh Vân Tông, một chút Quân Vô Tà cũng thấy chướng mắt.
"Hả?" Phạm Cẩm sửng sốt.
"Nếu ngươi tin ta thì giao đệ đệ ngươi cho ta điều trị." Quân Vô Tà bỗng nhiên mở miệng.
Phạm Cẩm gần như không hề do dự đến một giây: "Được được! Chẳng qua..." Phạm Cẩm lại hơi do dự.
"Thân thể của Tiểu Trác vẫn do phụ thân bận bịu chăm sóc, chuyện này chỉ sợ là phải nói với ông một tiếng mới được."
Quân Vô Tà gật đầu.
Phạm Cẩm lập tức nở nụ cười: "Không nghĩ rằng ngươi lại có tài như thế, ngươi giúp Tiểu Trác như vậy, ta thật sự không biết cảm ơn ngươi như thế nào mới được."
Ngay từ đầu đồng ý mang theo Quân Vô Tà, chẳng qua là bởi vì Cố Ly Sanh dặn, sau đó bảo vệ nàng cũng là thật tình thích tính tình thành tâm của nàng. Tuy rằng thái độ của Quân Vô Tà làm người khác quạnh quẽ một chút, nhưng không khó chung sống, có cái gì thì là cái đó, cũng không giở thủ đoạn với người khác, cách chơi đùa, tâm tư của thiếu niên đơn thuần như vậy, Phạm Cẩm rất thích.
Bây giờ, Quân Vô Tà cứu Phạm Trác, Phạm Cẩm lại cảm kích nàng không dứt.
"Tiền thuê nhà." Quân Vô Tà thình lình mở miệng.
Phạm Cẩm sửng sốt một chút, hơn nửa ngày mới hiểu được ý của Quân Vô Tà.
"Ý ngươi là, ngươi cứu Tiểu Trác là bởi vì ngươi ở nơi này?"
Tính mạng của đệ đệ nhà mình lại là tiền thuê nhà...
Quả nhiên, Phạm Cẩm bị tư duy của Quân Vô Tà làm cho dở khóc dở cười, rõ ràng thiếu niên rất trí tuệ, lại ngẫu nhiên để lộ sự ngây thơ khiến người ta buồn cười.
Quân Vô Tà vô cùng ngay thẳng mà gật đầu.
Phạm Cẩm đang cười đến đau hai bên sườn người, hắn nâng tay vỗ vỗ vai của Quân Vô Tà, cười đến mức nước mắt trào ra khóe mắt.
"Tiểu Tà, ngươi thật sự rất thú vị, nơi này bẩn như vậy, giao cho ta thu dọn đi, ngươi đi nghỉ ngơi trước một chút đã." Nhận ra Quân Vô Tà rất không thích dơ bẩn và mùi hôi của nơi này, Phạm Cẩm bèn nói nàng đi nghỉ ngơi.
Quân Vô Tà cũng không nói nhiều, ôm Hắc Miêu trở về phòng của mình.
Thân là con trai trưởng của viện trưởng, từ lúc chào đời tới nay, đây là lần đầu tiên Phạm Cẩm tự quét dọn vệ sinh, còn gặp phải tình huống bẩn mà loạn đến mức không chịu nổi như vậy, quả nhiên là hơi mệt mỏi.
Đợi đến lúc dọn dẹp tàm tạm, Phạm Cẩm đã rất mệt mỏi, vừa mới nén mệt nhọc mà ngồi xuống ghế, chuẩn bị uống nước thì nghe được một tiếng hét rõ ràng truyền từ căn phòng phía sau hắn, trực tiếp doạ hắn từ trên ghế nhảy dựng lên.
Quay đầu nhìn lại, dĩ nhiên là A Tĩnh cầm dao phay đằng đằng sát khí đứng ở cửa.
Hai người đối mắt, đều ngây ngốc nhìn nhau.
"A Tĩnh, ngươi làm gì vậy?" Phạm Cẩm nhìn A Tĩnh hơi sững sờ, ngày thường tiểu tử này bình ổn như thế, vậy mà còn có lúc điên cuồng như vậy.
"Đại... Đại thiếu gia..." A Tĩnh vừa thấy Phạm Cẩm, dũng khí vừa không dễ dàng gì mới khua lên, nháy mắt trút một hơi, hai chân đã mềm nhũn ngã ngồi trên mặt đất, dao trong tay cũng loảng xoảng rơi xuống đất.
"Đại thiếu gia, người đã về rồi, Quân Tà kia... Quân Tà, hắn muốn hại thiếu gia đó! Đại thiếu gia, người mau cứu thiếu gia đi!" A Tĩnh đầy nước mũi nước mắt nhào đến chân Phạm Cẩm, thút tha thút thít nói.
Phạm Cẩm sửng sốt một chút, không đợi hắn mở miệng, một bóng dáng nhỏ xinh đã xuất hiện trước cửa.
Quân Vô Tà lười biếng đứng dựa vào khung cửa, khoanh hai tay trước ngực, trầm tĩnh nhìn A Tĩnh ôm đùi Phạm Cẩm khóc lóc kể lể.
"Tiểu Tà, sao ngươi không đi nghỉ ngơi vậy?" Phạm Cẩm nhìn Quân Vô Tà mà nói.
Quân Vô Tà mím môi.
"Ồn ào."