Quân Vô Tà nhìn vẻ mặt tươi cười đang gắng gượng chống đỡ của Phạm Cẩm, đột nhiên quay đầu đi về một hướng.
Phạm Cẩm đâu dám để nàng đi một mình ở nơi nguy hiểm như thế này liền vội vã đuổi theo.
Ninh Hinh và Doãn Ngôn đứng trong đoàn người, nãy giờ vẫn âm thầm theo dõi Quân Vô Tà và Phạm Cẩm, sau khi chứng kiến cảnh tượng hai người họ bị cô lập, lúc này mới hài lòng nở nụ cười.
“Bọn chúng định đi đâu vậy?” Ninh Hinh bỗng nhiên nhìn thấy Quân Vô Tà đi sang hướng khác, chỗ đó đang có một đám thiếu niên tụ tập lại với nhau.
“Một lũ rác rưởi ở phân bộ ý mà.” Doãn Ngôn cay độc nói.
Phân bộ và bản bộ giống nhau, đều muốn tham gia ngày săn linh, nhưng trái ngược hoàn toàn với phản ứng của bản bộ, phân bộ đứng bên này dường như đang ở trong tình cảnh hết sức bi thảm, bởi lẽ giới linh và linh lực của bọn họ vốn dĩ không thể so sánh được với đệ tử của bản bộ. Vậy mà lại phải đến rừng rậm Linh Vũ bảy ngày để tôi luyện, bọn họ chỉ có thể khóc không thành tiếng.
Đám thiếu niên phân bộ đang tỏ ra hết sức bi thảm, bỗng nhiên nhìn thấy hai bóng người từ bản bộ đi về phía họ, ai nấy đều trợn mắt há hốc mồm, ánh mắt tràn đầy kinh ngạc, không hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra.
Người trong bản bộ vẫn luôn khinh thường đệ tử của phân bộ, đừng nói đến tiếp xúc mà ngay cả liếc mắt nhìn thôi bọn họ cũng cảm thấy lãng phí thời gian.
Bây giờ lại có hai đệ tử từ phân bộ đi tới, điều này quả thật khiến tất cả mọi người ở đây phải chú ý.
Các thiếu niên ở phân bộ đều chăm chú nhìn theo bóng dáng Phạm Cẩm và Quân Vô Tà từ xa bước tới, suy đoán xem rốt cuộc hai người đó đến đây để làm gì.
“Meo!” Hắc Miêu ngồi trên đôi vai nhỏ bé của Quân Vô Tà, cái đuôi lông vờn sau cổ nàng, đột nhiên chỉ về một phía, ngay lập tức Quân Vô Tà bước nhanh về phía đó.
Ở đó, dưới gốc cây đại thụ, bốn thiếu niên đang ngồi tụ tập một chỗ trò chuyện với nhau.
Đột nhiên một vóc dáng nhỏ bé xinh xắn đi tới trước mặt bọn họ, bốn thiếu niên đang trò chuyện hăng say bỗng giật mình ngẩng đầu lên, sau khi nhìn rõ dung mạo người vừa tới thì ngây ngẩn cả người.
“Tiểu Tà Tử?” Kiều Sở vẫn đang ngậm một nhánh cỏ xanh trong miệng, vừa nhìn thấy Quân Vô Tà lập tức hét lên một tiếng rồi nhảy dựng lên, như một con hổ đói lao về phía Quân Vô Tà, chuẩn bị ôm lấy.
Chỉ là chưa kịp ôm thì đã bị một người đưa tay ra cản lại.
Phạm Cẩm cau mày, giơ tay ra ngăn cản thiếu niên tướng mạo tuấn tú đang có ý định ra tay với Quân Vô Tà kia.
“Ngươi là ai? Ngươi định làm gì Quân Tà?”
“Thế ngươi là ai?” Kiều Sở chau mày nhìn Phạm Cẩm đột nhiên xông ra, khó khăn lắm mới được gặp lại Tiểu Tà Tử, không biết tên này ở đâu chui ra nữa.
“Ta là Phạm Cẩm, đệ tử của phân viện Thú Linh ở bản bộ.” Phạm Cẩm khẽ nhướng mày nói.
Kiều Sở nhíu mày, cà lơ phất phơ phun nhánh cỏ xanh ở trong miệng ra, nói: “Kiều Sở.”
Hai thiếu niên thẳng tính vừa gặp nhau đã khiến không khí tràn ngập một mùi thuốc súng, như thể sắp đánh nhau đến nơi.
Phi Yên lúc này mới đứng lên, bước đến bên cạnh Quân Vô Tà, cười nói: “Hóa ra ngươi vẫn còn nhớ đến tìm bọn ta, ta cứ tưởng ngươi đã quên bọn ta rồi chứ.”
Phạm Cẩm vốn dĩ muốn hỏi rõ lai lịch của đám người này, không muốn để cho bọn họ tiếp xúc với Quân Vô Tà, vì dù sao trong khoảng thời gian này thực sự rất nhiều người có ác ý với nàng. Nhưng sau khi nhìn thấy nụ cười ngọt ngào của Phi Yên chào hỏi Quân Vô Tà vừa rồi, lần này hắn quyết định không đưa tay ra ngăn cản họ nữa.
Dù sao đối với “phụ nữ”…
Cũng không nên quá thô lỗ như vậy.
“Các ngươi quen biết nhau sao?” Phạm Cẩm nghe Phi Yên nói xong liền hỏi ngay.
“Chúng ta từng cùng nhau đi báo danh.” Dung Nhã cũng đứng lên, tươi cười nói.
Phạm Cẩm nhìn về phía Quân Vô Tà, thấy nàng khẽ gật đầu một cái mới tin lời bọn họ, thu lại tư thế phòng bị ban nãy.
“Xin lỗi vì đã thất lễ.” Biết đối phương không phải là kẻ địch, gương mặt Phạm Cẩm lập tức trở nên ôn hòa, khóe miệng tươi cười nói.