Dưới bóng cây, Lý Tử Mộ đang nỗ lực vãn hồi hình tượng của mình, lại không biết mọi thứ hắn làm sớm đã bị mấy vị trên cây nhìn thấy rõ.
"Nhị Kiều! Vừa rồi thứ tiểu tử kia ném ra có phải thuốc bột Tiểu Tà Từ bảo chúng ta bôi đêm qua không?" Mắt sắc của Phi Yên nhìn mảnh sứ trên đất đó, xoay đầu nói với Kiều Sở.
Kiều Sở nháy mắt nói: "Hôm qua chúng ta dùng xong, ta hỏi Tiểu Tà Tử cần không, hắn nói không cần. Ta đây liền thuận tay giấu trong túi. Có lẽ là lúc ban đêm ngủ rơi từ trong túi xuống rồi."
"Ha ha, ta làm đệ tử của học viện Phong Hoa cao thượng biết bao, vậy mà làm nên chuyện cướp công lao này lại không hề chùn tay. Đồ của Tiểu Tà Tử chúng ta thành của hắn từ khi nào vậy?" Phi Yên híp mắt, vô cùng khó chịu đối với chuyện Lý Tử Mộ thầm vơ thuốc bột của Quân Vô Tà lên người mình, nói rồi hắn nhìn qua Quân Vô Tà.
Lúc này Quân Vô Tà đang nhìn chăm chú Lý Tử Mộ đứng dưới cây giành công cùng thiếu niên khác.
"Tiểu Tà Tử? Ngươi quen hắn?" Thấy Quân Vô Tà nhìn chằm chằm Lý Tử Mộ, Phi Yên đã nhạy bén nhận ra gì đó.
Quân Vô Tà không lên tiếng, lại là Phạm Cẩm bên cạnh lên tiếng nói: "Tiểu tử dưới cây đó tên Lý Tử Mộ, trong học viện đối xử với Tiểu Tà không tốt lắm."
Điều Phạm Cẩm nói rất hàm súc, Lý Tử Mộ đối xử với Quân Vô Tà rất không tốt?
Có thể nói nguyên do Quân Vô Tà lại bị nhục mạ nhiều như vậy trong học viện Phong Hoa đều vì ngày đó Lý Tử Mộ bịa đặt sinh sự trong phòng ăn.
Nếu như Lý Tử Mộ có thể nói ra chân tướng vào ban đầu, vậy thì Quân Vô Tà cũng sẽ không rơi vào cảnh làm tiểu nhân bỉ ổi trong miệng đệ tử khác.
"Ồ?" Phi Yên híp mắt lại.
Hoa Dao đã đứng dậy từ trên cành cây, hắn ngẩng đầu nhìn Quân Vô Tà, mở miệng nói: "Hắn sao?"
Quân Vô Tà trầm mặc trong chốc lát, từ giữa răng môi phun ra một câu nói:
"Bắt đầu từ hắn đi."
Đáy mắt của đám người Hoa Dao tùy cơ nổi lên một trận sát ý, mà Phạm Cẩm còn không hiểu Quân Vô Tà muốn làm những gì lại hơi mơ hồ. Còn chưa kịp dò hỏi họ rốt cuộc là thế nào, bọn người Hoa Dao đã trực tiếp từ trên cây nhảy xuống!
Lý Tử Mộ còn đang xoa dịu quan hệ cùng những sư huynh bị thương đó. Giới linh của mấy vị sư huynh đó đều bị thương, họ yêu cầu Lý Tử Mộ dùng thuật phục linh trị liệu cho giới linh của họ.
Nhưng Lý Tử Mộ lại cứ chối từ, bộ dáng vô cùng miễn cưỡng.
"Lý Tử Mộ! Rốt cuộc ngươi có ý gì? Giới linh của bọn ta là vì cứu ngươi mới bị thương. Bây giờ bảo ngươi trị liệu một chút ngươi lại cứ chối từ mãi. Rốt cuộc ngươi có ý gì?" Một thiếu niên tính cách nóng nảy không nhịn được mắng chửi.
Sắc mặt Lý Tử Mộ trắng bệch, co vai không dám lên tiếng.
Hắn vào phân viện Phục Linh đã được một thời gian, Cố Ly Sinh chăm sóc mọi cách với hắn. Điều này khiến Lý Tử Mộ vô cùng đắc ý vào lúc ban đầu nhưng rất nhanh thì hắn không thể đắc ý nữa. Bởi vì cho dù hắn nỗ lực thế nào cũng không thể lý giải ý nghĩa sâu xa của thuật phục linh. Ở phân viện Phục Linh lâu như vậy, hắn không muốn nói đến giới linh nữa. Chính là thế nào cũng không chuyển đổi linh lực thành lực linh hồn được. Bởi vì sự chăm sóc của Cố Ly Sinh đối với hắn, sắc mặt các sư huynh khác của phân viện Phục Linh cũng không được tốt. Trong ngày thường Lý Tử Mộ cũng chỉ có thể đắc ý một chút ở trước mặt đệ tử hai phân viện khác ngoài phân viện Phục Linh mà thôi.
Nhưng phàm là người biết nội tình của hắn đều sẽ vô cùng khinh thường hắn.
Hiện nay, những người này muốn hắn sử dụng thuật phục linh trị liệu cho giới linh của họ, hắn nào dùng được? Nếu để đám người này biết mình là một phế vật chẳng biết gì cả, hắn tuyệt đối sẽ bị một cước đạp ra khỏi đội ngũ này!