Phạm Cẩm còn chưa kịp mở miệng, Quân Vô Tà lại chợt lên tiếng nói: "Mang hắn theo."
Câu nói này của Quân Vô Tà thực sự khiến mọi người ở đây đều ngẩn ra.
Phạm Cẩm thực sự không dám tin lỗ tai của mình, Quân Vô Tà lại bảo hắn mang theo Lý Tử Mộ? Thứ khốn kiếp hại Quân Vô Tà không có chỗ đứng ở học viện Phong Hoa này, nàng lại bảo hắn mang theo?
Khuôn mặt Lý Tử Mộ cũng rất ngạc nhiên nhìn Quân Vô Tà. Hắn đoán Phạm Cẩm sẽ tiếp nạp mình, Quân Vô Tà chắc chắn sẽ phản đối, lại không ngờ người mở miệng trước tiên lại là Quân Vô Tà!
Ngay cả thiếu niên trong đội ngũ đó của Lý Tử Mộ cũng kinh ngạc nhìn Quân Vô Tà.
"Ân oán" giữa Quân Vô Tà và Lý Tử Mộ họ đều vô cùng rõ. Khoảng thời gian này Quân Vô Tà trốn ở tiểu viện Trúc Lâm không ra mặt, mà Lý Tử Mộ lại không bớt mượn chủ đề của Quân Vô Tà ra bên ngoài giành sự đồng tình. Hai người này căn bản chính là tử địch.
Sao Quân Vô Tà này lại bảo Phạm Cẩm tiếp nhận Lý Tử Mộ?
Cả đám thiếu niên thực sự nghĩ không thông.
Quân Vô Tà liếc nhìn Phạm Cẩm, sự cự tuyệt vừa rồi đến miệng Phạm Cẩm lại nuốt xuống. Hắn chau mày nhìn Lý Tử Mộ nói: "Theo ta cũng được nhưng tốt nhất ngươi thành thật một chút cho ta. Nếu không ta sẽ ném ngươi ở đây cho linh thú ăn bất kỳ lúc nào!" Hắn không hề muốn dẫn theo một tên khốn kiếp vong ân phụ nghĩa như thế, lại không nhịn được ánh mắt của Quân Vô Tà nên chỉ có thể thu nhận.
Lý Tử Mộ tức khắc nở nụ cười, cảm động một trận với Phạm Cẩm. Ngược lại như không nhìn thấy Quân Vô Tà đã mở miệng giữ lại hắn.
Quân Vô Tà chỉ rũ tầm mắt xuống, không nói đến việc ấy.
Các đệ tử bị Lý Tử Mộ "phản bội" giận dữ muốn bỏ đi nhưng Quân Vô Tà lại chợt mở miệng, vung tay ném mấy bình thuốc cho họ.
"Trị thương." Quân Vô Tà hờ hững mở miệng.
Các thiếu niên nhận bình thuốc ngơ ngẩn nhìn Quân Vô Tà, dường như hoàn toàn không hiểu tại sao nàng làm thế. Phải biết trước đây họ không hề ngưng mắng Quân Vô Tà sau lưng, nhưng bây giờ người trong đội ngũ của mình vứt bỏ họ, mà Quân Vô Tà ngày thường họ luôn mắng lại vươn tay cứu trợ họ...
"Lý Tử Mộ không phải thứ tốt đẹp gì, ngươi... tự mà cẩn thận." Nam sinh cũ vốn dẫn dắt Lý Tử Mộ nắm chặt dược phẩm trong tay, liếc nhìn Quân Vô Tà dặn dò một chút rồi rời đi với những người còn lại.
Mà sự tiếp xúc ngắn ngủi này lại gieo một hạt giống tinh xảo trong đầu những người này.
"Hiểu rõ thời thế mới là người tài giỏi, Phạm sư huynh mạnh như vậy, ta đương nhiên là phải học cách chim thú tìm cây tốt mà đậu rồi." Lời của Lý Tử Mộ hoàn toàn không tác động gì đến họ, chỉ là một động tác cố tiếp cận bên cạnh Phạm Cẩm.
Sắc mặt Phạm Cẩm càng ngày càng u ám, hắn thật sự nghĩ không thông rốt cuộc Quân Vô Tà muốn làm gì.
"Ha, cũng thật là ngu xuẩn mà." Một tiếng cười tràn đầy giễu cợt đột nhiên truyền đến.
Lý Tử Mộ quay đầu nhìn lại.
Khóe miệng Phi Yên mang theo ý cười, thương xót nhìn Lý Tử Mộ.
Lý Tử Mộ hơi chau mày, một đệ tử của phân viện lại dám phách lối với hắn như vậy!
"Nhị Kiều, Hoa ca." Sau khi Quân Vô Tà xác định đội thiếu niên đó đã rời khỏi, hơi nghiêng đầu nói với Hoa Dao và Kiều Sở.
Hoa Dao hơi giương khóe miệng, Kiều Sở bẻ bẻ hai tay: "Hiểu rồi!"
Phạm Cẩm chưa hiểu rõ rốt cuộc Quân Vô Tà muốn làm gì, chỉ nghe thấy tiếng kêu thảm thiết chợt vang lên từ bên cạnh hắn!
Vừa rồi Lý Tử Mộ còn đang nỗ lực ôm đùi lại bị Hoa Dao và Kiều Sở chia ra chụp hai vai trong chớp mắt, ấn mạnh lưng hắn lên thân cây.