Mấy ngày liền đám người Quân Vô Tà càn quét khắp nơi trong rừng Linh Vũ, linh thạch tích lũy trong túi càn khôn càng ngày càng nhiều, tuy đều là tiểu linh thạch đào trên thân linh thú cấp thấp nhưng vẫn tích tiểu thành đại.
Trong vài ngày này, bọn họ cũng gặp thoáng qua mấy tiểu đội khác trong rừng rậm, thế nhưng phần lớn đều là đội của phân bộ, lúc nhìn thấy bọn người Quân Vô Tà, những thiếu niên trong đội đó ít nhiều đều có ánh mắt lo lắng.
Mục đích sát hạch chính trong ngày săn linh chính là số lượng linh thạch mỗi người nắm trong tay khi kết thúc. Một vài đội mạnh ngoại trừ tự mình truy sát linh thú còn quay ra cướp đoạt một số linh thạch trong tay đội yếu, mà trong đó thường bị chiếu cố nhất chính là mấy đội của phân bộ kia. Thực lực bọn hắn còn kém rất rất xa thực lực của đội ở bản bộ, chỉ có thể ỷ vào số người đi vây bắt một vài linh thú cấp thấp. Thường thì linh thạch lấy được sau khi truy sát linh thú vẫn không đủ chia cho người trong chính đội bọn họ. Thế nhưng chỉ cần vô tình gặp đội của bản bộ dường như không kịp suy nghĩ đã bị cướp đi.
Thế cho nên, những đệ tử của phân bộ lúc nhìn thấy đội của bản bộ còn chạy thoát nhanh hơn so với thấy linh thú.
Nhưng thật ra những đội của bản bộ sau khi nhìn thấy Phạm Cẩm liền vội vã rời đi, mặc dù muốn hạ thủ cướp đoạt của đội thoạt nhìn là “đội yếu nhất”, nhưng cũng bởi vì Phạm Cẩm ở đó nên không dám tùy ý hạ thủ.
“Ai cũng bảo rừng Linh Vũ này đâu đâu cũng là nguy hiểm, sao ta lại thấy có chút buồn chán nhỉ?” Kiều Sở gác hai tay ở sau gáy, quen miệng ngậm một cọng cỏ xanh, vật vờ lắc lư đi sau cùng của đội.
Mấy ngày liền không có việc gì làm, ngoại trừ việc bắt nạt những linh thú sức chiến đấu chỉ ở cấp năm thì chẳng có bất kỳ việc gì có thể làm.
Phạm Cẩm quay đầu nhìn thoáng qua Kiều Sở, trải qua mấy ngày ở chung này, nội tâm hắn đã vỡ tan chết lặng rồi.
Sau khi tận mắt chứng kiến sức chiến đấu của đám người Kiều Sở, hắn giật mình cảm thấy cho dù là để mười người đứng đầu đại hội Đấu Linh ở học viện Phong Hoa vào trong đội, chỉ sợ sức chiến đấu cũng không hơn gì thế này.
Những điều đó làm cho các đệ tử khác nghe tin đã sợ mất mật, linh thú không ngừng chiến đấu đứng trước mặt mấy này vị cũng thành cừu con đợi làm thịt.
Chứ đừng nhắc tới...
Phạm Cẩm yên lặng lướt mắt sang gấu Âm Dương thân hình khổng lồ - Cổn Cổn.
Từ sau khi Quân Vô Tà chữa trị cho Cổn Cổn, Kiều Sở cũng không còn có cơ hội gọi Cổn Cổn đi nữa rồi, chỉ cần hắn có ý đồ như vậy, việc đầu tiên Cổn Cổn làm sẽ là chạy một mạch như điên đến trước mặt Quân Vô Tà, cuộn tròn thân hình đầy lông lá lại, nằm ngửa trước mặt Quân Vô Tà, để nàng sờ sờ...
Sau đó...
Chỉ cần một ánh mắt của Quân Vô Tà, Kiều Kở cũng chỉ có thể gạt lệ tiếp tục để giới linh của mình ở ngoài mất mặt mà thôi.
Bây giờ thì tốt rồi, Cổn Cổn dứt khoát biến thành phương tiện thay thế đi bộ của Quân Vô Tà, cứ thế cõng Quân Vô Tà trên vai của nó, bước hai cái chân ngắn hổn hển đi theo mọi người phía trước.
Có một con giới linh khổng lồ như Cổn Cổn trấn giữ, linh thú cấp thấp bên trong khu vực rừng Linh Vũ này chưa kịp thấy đội của bọn Quân Vô Tà cũng đã bị khí phách của Cổn Cổn làm cho sợ tè ra quần, chạy thoát như thỏ đế không còn thấy bóng.
Cả ngày hôm nay, bọn họ không tài nào nhìn thấy một con linh thú cấp thấp ở đây, Kiều Sở cảm thấy mình quả thực phải buồn rầu đi gặm móng vuốt của linh thú nhà mình rồi.
Quân Vô Tà ngồi trên vai Cổn Cổn hưởng thụ cảm giác được đám lông rối bù bao quanh, đột nhiên mắt nàng hơi nheo lại, một mùi máu tươi khiến nàng căm ghét xen lẫn trong gió mát xẹt qua!