Nếu thật sự có nhiều người bị thương như vậy, mùi máu tươi trong không khí sẽ không chỉ có như thế, chỉ cần khẽ ngửi Quân Vô Tà đã biết được điều mờ ám trong đó.
Phạm Cẩm mấp máy môi: “Ngươi cố ý đến đây là để bắt được người giật dây phía sau phải không?”
Quân Vô Tà gật đầu.
Phạm Cẩm lại yên lặng, nhìn phản ứng của bọn người Kiều Sở chắc là đã sớm biết tất cả những điều này nhưng bọn họ lại giả vờ không biết, đi vào bẫy mà quân địch bày sẵn, mà người bị cái bẫy nhằm vào lại là hắn.
Trước giờ toàn tự xưng là người bảo vệ Quân Vô Tà, giờ đây Phạm Cẩm mới nhận thức được rằng những công kích mà Quân Vô Tà phải chịu hầu như đều là vì hắn mà ra. Những áy này trong lòng gần như khiến Phạm Cẩm nghẹt thở.
“Tiếp theo phải làm gì?” Kiều Sở thấy gương mặt phiền muộn của Phạm Cẩm, hắng giọng nói sang chuyện khác, trong lòng mặc niệm vì Phạm Cẩm.
Quân Vô Tà hé mắt, thình lình nói: “Dạ Sát.”
Quân Vô Tà vừa dứt lời, một cái bóng màu đen lặng lẽ xuất hiện ở phía sau nàng.
Tốc độ người đó cực nhanh làm cho đám người Hoa Dao đứng bên cạnh Quân Vô Tà hơi sững sờ, mà sau khi Hoa Dao và Kiều Sở nhìn thấy dung mạo Dạ Sát lại ngây ngẩn cả người.
“Ngươi... Ngươi... Ngươi không phải là...” Cả đời này Kiều Sở cũng không thể quên gương mặt ấy, lúc đầu nếu không phải người đó lộ diện ở Vân Sơn khống chế hai người kia, chỉ sợ bọn họ đã sớm chết không có chỗ chôn. Nhưng ngày ấy ở Vân Sơn rõ ràng bọn họ tận mắt thấy hắn tự nổ, bây giờ đang yên đang lành sao hắn lại xuất hiện ở nơi này?
Dạ Sát không đổi sắc mặt nhìn chằm chằm Quân Vô Tà, một ánh mắt cũng không bố thí cho Kiều Sở.
“Đó không phải là hắn.” Quân Vô Tà bỗng nhiên lên tiếng.
Kiều Sở há to miệng, bối rối nhìn Dạ Sát, cuối cùng cũng không nói gì.
“Tìm cho ra vị trí của Ninh Hinh.” Quân Vô Tà quay đầu dặn dò Dạ Sát.
“Vâng!” Bóng Dạ Sát hơi lóe lên rồi biến mất trước mặt mọi người.
Phạm Cẩm bị đả kích luôn miệng không muốn không muốn gần như không thể hiện được bất kì sự kinh ngạc nào rồi.
“Tiểu Tà Tử, ngươi sẽ hạ thủ với Ninh Hinh và Doãn Ngôn gì đó hay sao? " Phi Yên cười híp mắt nhìn Quân Vô Tà, từ khai báo vừa rồi của người kia bọn họ đã hiểu toàn bộ, đương nhiên biết được trận ám sát này là do người nào khơi mào.
“Trước tiên không vội.” Quân Vô Tà khẽ lắc đầu.
Ninh Hinh nhằm vào chuyện Phạm Cẩm làm, tựa như một cái mồi dẫn lửa, làm cho những bế tắc chưa có lời giải của Quân Vô Tà có được một tia manh mối. Muốn từ đó tìm ra càng nhiều đáp án hơn, Quân Vô Tà phải cần càng nhiều manh mối hơn.
“Ninh Hinh là người như thế nào?” Quân Vô Tà nhìn sang vẻ mặt buồn bực của Phạm Cẩm, vừa rồi lúc thiếu niên kia nhắc tới Ninh Hinh, sắc mặt Phạm Cẩm rõ ràng có cái gì không đúng, hình như Ninh Hinh hạ thủ với hắn làm cho hắn càng khó chấp nhận hơn so với Doãn Ngôn.
“Nàng ta là con gái Ninh Nhuệ, Ninh Nhuệ là sư đệ của cha ta, bây giờ làm phó viện trưởng học viện Phong Hoa, quan hệ giữa ông ta với cha ta rất tốt, Ninh Hinh, ta và Tiểu Trác có thể nói là cùng nhau lớn lên, mà... Ninh Hinh và Tiểu Trác còn có hôn ước, chỉ là vì cơ thể Tiểu Trác không khỏe, cần phải tĩnh dưỡng nên mới rất ít gặp mặt. Trước đây Ninh Nhuệ vì chữa trị khỏi bệnh cho Tiểu Trác mà hao tốn rất nhiều tinh lực đi khắp nơi tìm thầy y cầu thuốc. Ninh Hinh cũng thường xuyên chăm sóc Tiểu Trác... Tại sao có thể là nàng ta chứ?” Phạm Cẩm phiền muộn nắm tóc, hắn thực sự khó có thể liên hệ được tất cả những âm mưu này với Ninh Hinh vốn dịu dàng.
Tuy Phạm Trác với Ninh Hinh vẫn chưa thành hôn nhưng Phạm Cẩm đã coi Ninh Hinh như là em dâu của mình.