Sắc mặt Ninh Hinh thoáng cái đã thay đổi, nụ cười xinh đẹp có vẻ cực kỳ cứng ngắc, nàng ta vẫn cố nuốt cục tức xuống, khóe môi nhếch lên một nụ cười cứng ngắc xoay người rời đi.
Mãi đến khi Ninh Hinh đi rồi, lúc này mấy tên binh sĩ Thụy Lân quân bên cạnh mới thở phào nhẹ nhõm.
“Trên người cô gái này có mùi gì đó, xông lên đau hết mũi ta rồi.” Một tên lính day day mũi đang chua xót, chỉ cảm thấy lúc vừa rồi Ninh Hinh tới, mùi thơm trên người làm người khác nghẹt thở.
“Lão đại, huynh nói xem không phải cô gái đó nhìn trúng huynh rồi chứ? Sao cứ nhìn huynh bằng ánh mắt kỳ lạ, mặt lại còn đỏ ửng lên nữa?” Một tên lính khác cười ha hả nhìn Long Kỳ, không ngừng trêu ghẹo nói.
“Ngươi chắc chắn sắc mặt đó là đỏ? Không phải trắng? Sao ta thấy lúc cô gái kia đi, môi cũng không còn chút hồng hào nào rồi.”
“Tất cả im miệng cho ta.” Long Kỳ nhíu mày lườm những binh lính kia. “Đợi đến suối Linh Nguyệt rồi lập tức tìm linh thú cấp cao, trả thù lao cho bọn họ, để bọn họ sớm rời đi.”
Thân kinh bách chiến (*) - mặc dù Long Kỳ không hiểu tình yêu nam nữ, nhưng hắn lại rất biết nhìn xa trông rộng, nhìn ra được thiếu nữ tên Ninh Hinh kia suy nghĩ không hề đơn giản như vậy. Nàng ta còn muốn tìm hiểu sâu vào tình hình của bọn họ, điểm này đối với người lính mà nói là một điều cấm kỵ.
“Vâng!”
...
“Ninh sư tỷ, tỷ làm sao vậy?” Doãn Ngôn nhìn Ninh Hinh sắc mặt trắng bệch, môi cứng đờ quay về đội liền vội vàng tiến lên hỏi. Ngay cả Lộ Uy Kiệt cũng phát hiện điểm bất thường của Ninh Hinh, quay đầu nhìn lại.
Ninh Hinh hít một hơi sâu, kìm nén sự tức giận.
Đám khốn kiếp đó tưởng chúng là ai chứ? Tưởng là quan tâm bọn hắn một chút liền cho rằng mình tài giỏi lắm vậy? Lại dám coi thường nàng ta như vậy!
Luôn luôn được người khác nâng niu trong lòng bàn tay Ninh Hinh quả thực lại bị khẩu khí lạnh nhạt của Long Kỳ làm cho vô cùng tức giận.
Nàng ta còn chẳng bao giờ bị người ta giỡn mặt như vậy!
“Kế hoạch lúc trước hủy bỏ, đám người kia vô cùng khó chơi, một đám đàn ông lỗ mãng không biết phải trái!” Ninh Hinh giận dữ vung tay áo, mặt lại không một chút tươi cười.
“Rốt cuộc là thế nào? Khiến tỷ tức đến mức như vậy.” Lộ Uy Kiệt vội vàng tới trấn an người đẹp. “Ta thấy đám người kia chẳng qua chỉ là đám đàn ông lỗ mãng không có vũ lực, trước đây ta không đồng ý tỷ tiếp xúc với người thô bỉ như vậy, nếu đã không thể lôi kéo thì không lôi kéo nữa. Đệ tử học viện Phong Hoa chúng ta không thiếu chút thế lực của bọn họ.”
Lộ Uy Kiệt vốn đồng ý với kế hoạch của Ninh Hinh, chỉ là liên tiếp bị Long Kỳ ném cho bộ mặt lạnh như tiền, tính khí cao ngạo đã sớm khiến hắn sinh lòng bất mãn, bây giờ lại thấy Ninh Hinh bị khinh thường mà quay trở lại, càng trở nên không vui.
“Hừm, rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt! Đây là bọn họ tự tìm đến! Muốn ta dẫn đường cho bọn hắn, cho là mấy viên linh thạch cấp cao lại có thể đuổi được ta? Giá trị con người Ninh Hinh ta cũng đâu chỉ có một chút như vậy mà thôi.” Ninh Hinh hé mắt, nét dịu dàng đã sớm tiêu tan, thay vào đó là bộ dạng độc ác và nham hiểm.
Doãn Ngôn bên cạnh hơi sững sờ, không dám tùy ý nói chen vào, nhưng Lộ Uy Kiệt lại nói: “Vậy tỷ định làm gì? Quả thật nếu muốn động thủ e là chúng ta không phải là đối thủ của bọn họ.”
Nếu như đổi lại là người có thực lực không đủ, Lộ Uy Kiệt đã sớm đánh đối phương răng rơi đầy đất rồi, nhưng lại là đối mặt với Long Kỳ, hắn vô cùng tức giận chỉ có thể đè nén nuốt vào trong ngực.
Ninh Hinh cười lạnh một tiếng nói: “Không cần chúng ta động thủ? Hàng loạt linh thú rừng Linh Vũ này…”
“Nhưng ngay cả linh thú cấp cao bọn họ cũng có thể chế ngự...”
“Vậy nếu là trên cả cấp cao thì sao?” Ninh Hinh hơi dẩu khóe môi lên, quay đầu nhìn về phía mấy người đi sau cùng trong đội, ánh mắt độc ác không hề giấu giếm.
***
(*) Thân kinh bách chiến: chỉ đích thân trải qua rất nhiều trận chiến.