Sau khi đợi một lúc, Dạ Sát lập tức quay trở về, chỉ có điều tin tức hắn mang về lại khiến cho Quân Vô Tà phải nhíu mày.
không biết tại sao Ninh Hinh và Doãn Ngôn đột nhiên quyết định rời khỏi ngày săn linh, hai người bọn họ vừa mới vội vàng lên đường đã thả ra tín hiệu cầu cứu, lúc Dạ Sát tới nơi thì bọn họ đã được đạo sư của học viện Phong Hoa đưa đi.
“Chạy nhanh thật đấy!” Quân Vô Tà lạnh lùng nhếch môi.
“Hòa thượng chạy được, miếu không chạy được. Bọn họ sớm muộn cũng phải quay về học viện Phong Hoa, không phải sao?” Hoa Dao nhàn nhạt nói.
Quân Vô Tà cười lạnh một tiếng: “Muốn trốn cũng không được!”
Lần này coi như bọn chúng may mắn, trước mắt tạm thời thoát được, đợi đến khi ngày săn linh kết thúc, một khi các đệ tử của học viện Phong Hoa quay trở về, Ninh Hinh và Doãn Ngôn còn có thể tiếp tục chạy trốn được chắc? Quân Vô Tà cũng không định sẽ bỏ qua cho chúng lần này, dám động đến Thụy Lân quân ư, vậy thì chuẩn bị hứng chịu sự trả thù đi.
“Vậy chúng ta tiếp tục ngày săn linh, hay là cũng trở về luôn?” Kiều Sở có chút nóng lòng muốn thử, từ ngày theo Quân Vô Tà, trí tò mò của hắn vẫn luôn được kích thích không ngừng.
Đầu tiên là tiêu diệt Khuynh Vân Tông, hơn nữa còn là linh thú cấp lãnh chủ, hắn thật sự rất muốn biết tiếp theo Quân Vô Tà còn có thể làm ra những chuyện kinh thiên động địa gì nữa.
“Cứ tiếp tục đi, khi nào quay về sẽ tính sổ với bọn chúng sau.” Quân Vô Tà không nóng vội, Ninh Hinh bỏ chạy chưa hẳn đã là chuyện không hay, nếu như lúc này để nàng bắt được, một đao chém đứt cổ, như vậy còn gì là thú vị nữa?
Nếu nàng ta đã muốn chạy trốn, vậy nàng sẽ cho nàng ta được toại nguyện.
Đợi sau khi trở về học viện Phong Hoa, nàng sẽ khiến cho Ninh Hinh kia biết rằng, bỏ trốn như vậy chẳng thà ở lại rừng Linh Vũ đón nhận cái chết còn sung sướng hơn!
“Vậy trước mắt chúng ta cứ ở gần đây tìm kiếm con mồi là được rồi.” Kiều Sở đã sẵn sàng chuẩn bị làm một trận lớn, ngay cả linh thú cấp lãnh chủ bọn họ còn chống đỡ được, những linh thú khác căn bản không có gì phải sợ.
Quân Vô Tà nhìn về phía đám người Long Kỳ, lên tiếng hỏi: “Tại sao các ngươi lại ở đây?”
Trước đây khi ở Lân Vương phủ, nàng cũng chưa từng nghe thấy Thụy Lân quân có ý định tiến nhập rừng rậm Linh Vũ.
“Khởi bẩm đại tiểu thư, chúng thuộc hạ ở đây là vì muốn tìm cỏ Thủy Linh ạ.” Long Kỳ thành thật đáp.
“Cỏ Thủy Linh?” Quân Vô Tà khẽ nheo mắt, nhìn về phía đám người Vinh Hằng, nói: “Xem ra Mộ Thần đã tìm thấy phương pháp cải thiện tĩnh mạch cho các ngươi rồi.”.
“Đúng vậy.”
Vinh Hằng không khỏi kinh ngạc lặng lẽ nhìn Quân Vô Tà, nàng chỉ nghe mỗi ba chữ “cỏ Thủy Linh”đã có thể biết được Mộ Thần dùng vào việc gì, sự am hiểu về dược liệu ấy đã sớm vượt qua tưởng tưởng của tất cả bọn họ.
“Cùng tìm đi!” Trong đầu Quân Vô Tà trước đây cũng đã từng có suy nghĩ về cỏ Thủy Linh, chỉ là lúc ở Lân Vương phủ, trong tay nàng không được cung cấp đầy đủ dược liệu để làm thí nghiệm. Sau này khi đến Khuynh Vân Tông, lúc ở Tàng Vân phong nàng cũng tìm thấy không ít cỏ Thủy Linh, chế biến được một ít đạn dược.
Nếu nơi này có cỏ Thủy Linh, lại có thể dự trữ nhiều một chút thì hẳn sẽ không còn khó khăn gì nữa.
Lúc Quân Vô Tà tiêu diệt xong Khuynh Vân Tông, điều khiến nàng tiếc nuối nhất chính là không thể mang những dược liệu quý giá ở Tàng Vân phong đi, nhưng khi nghe Long Kỳ nói về tình hình ở Lân Vương phủ vừa rồi, nàng rốt cuộc cũng hiểu được thì ra Mộ Thần đã mang toàn bộ dược liệu ở Tàng Vân phong đến Lân Vương phủ rồi, hơn nữa cũng không keo kiệt mà để cho Thụy Lân quân sử dụng, chút tiếc nuối này coi như có thể vơi đi phần nào.
Đưa Mộ Thần vào Lân Vương phủ, thực ra Quân Vô Tà cũng không mong hắn có thể làm hết sức mình, chỉ là thấy hắn cũng có chút am hiểu về tĩnh mạch, trong thời gian nàng không có ở đó có thể giúp Thụy Lân quân điều trị. Nhưng sau khi nghe được những gì Long Kỳ vừa nói, nàng cảm thấy Mộ Thần không những bằng lòng đến Lân Vương phủ mà còn đem toàn lực chế biến dược liệu phù hợp cho Thụy Lân quân. Điều này quả thực nằm ngoài dự liệu của Quân Vô Tà.
***
Cỏ Thủy Linh: một loại cỏ tươi mọng nước.