Sau khi các đạo sư của học viện Phong Hoa nhận được đạn tín hiệu cũng vội vàng chạy đến.
Phụ trách an nguy của ngày săn linh lần này là một đội tinh nhuệ của học viện Phong Hoa, thủ lĩnh đội là cường giả lam linh Nam Cung Húc trấn thủ học viện Phong Hoa, mà năm người ông ta dẫn theo cũng là cấp thanh linh, để có thể bảo vệ cho các đệ tử trong phạm vi rừng Linh Vũ một cách tốt nhất.
Nam Cung Húc râu tóc hoa râm nhìn như bảy tám mươi tuổi, mà tuổi thực sự của ông thực chất hơn trăm rồi, cũng là một trong những cường giả trình độ cao hô phong hoán vũ nhiều năm. Vốn dĩ sau khi phát hiện đạn tín hiệu, thông thường sẽ do các đạo sư cấp thanh linh đến cứu viện trước, mà lần này Nam Cung Húc lại ra tay, nguyên nhân không có gì khác, chỉ là do đạn tín hiệu phát sáng ngoài phạm vi được định sẵn cho ngày săn linh của học viện Phong Hoa, ở đó không biết sẽ gặp loại nguy hiểm như nào nên chỉ có thể để người mạnh nhất là Nam Cung Húc ra tay.
Nam Cung Húc dẫn theo một đội nhanh chóng đến nơi xảy ra sự việc nhưng trong lòng lại thấy không vui.
Trước ngày săn linh diễn ra, bọn họ đã nói rõ lại lần nữa, không cho phép bất cứ đệ tử nào vượt ra khỏi phạm vi bản đồ, nhưng nơi xảy ra chuyện lần này lại ở tận sâu trong rừng Linh Vũ, đây rõ ràng là làm trái với sự dặn dò của bọn họ.
Thế nhưng khi đội Nam Cung Húc đến nơi thì lại đờ người ra.
Chỉ nhìn thấy hai mươi mấy đệ tử của học viện Phong Hoa sắc mặt trắng bệch ngồi tụm vào một chỗ trên mặt đất, hơn nữa có mấy nam tử cao lớn đang canh trừng bọn họ.
“Các ngươi là ai! Lại dám động vào đệ tử của học viện Phong Hoa!” Trên mặt Nam Cung Húc nhanh chóng xuất hiện vẻ phẫn nộ, học viện Phong Hoa vang danh thiên hạ, trang phục học viện bọn họ các nước khác đã sớm biết, có thể nói không có bất kỳ ai dám mạo hiểm đối đầu với các đệ tử của học viện Phong Hoa một cách vô lễ như vậy, nhưng việc hôm nay lại vượt xa ngoài dự tính của Nam Cung Húc.
Mấy người của Thụy Lân quân đang canh chừng bọn Lộ Uy Kiệt hơi nhíu mày, bọn họ chưa kịp nói gì, mấy đạo sư phía sau Nam Cung Húc của học viện Phong Hoa đã trực tiếp tấn công.
Binh sĩ của Thụy Lân quân chỉ có thể phòng thủ với tốc độ nhanh nhất.
Trong nháy mắt hai bên đánh nhau hỗn loạn.
Binh sĩ của Thụy Lân quân vốn đang bị thương, thực lực không thể so được với mấy cao thủ đã đột phá thanh linh, nhanh chóng rơi vào thế hạ phong, vết thương trên người không dễ gì mới khép lại được lại bung ra, máu chảy khắp nơi, nhìn rất đáng sợ.
Hơn nữa binh sĩ trọng thương của Thụy Lân quân kia cũng bị trúng một đòn của đạo sư học viện Phong Hoa, một tay hắn bị cố định, chỉ có thể dùng một tay cầm kiếm, ra sức chống đỡ!
Đám người Lộ Uy Kiệt đầy chờ mong đạo sư của bọn họ đến, kinh ngạc nhìn trận chiến hỗn loạn trước mắt, tâm trạng vui sướng còn chưa kịp đến thì đã bị hình ảnh máu me của binh sĩ Thụy Lân quân dọa cho xanh mặt.
“Nam Cung đạo sư! Dừng tay! Đừng đánh nữa!” Lộ Uy Kiệt nhợt nhạt chạy ra, toàn thân run rẩy như cành liễu trước gió.
Nam Cung Húc hơi nhíu mày, vừa muốn nói thì lại nghe thấy âm thanh cứng rắn từ phía sau truyền đến.
“Đây là bản lĩnh của học viện Phong Hoa sao? Đệ tử mưu sát không được nên đạo sư đích thân ra tay giết người diệt khẩu?” Âm thanh tràn đầy phẫn nộ cùng lạnh lùng bất chợt vang lên.
Nam Cung Húc chợt quay đầu, bỗng nhiên thấy một nam tử cao lớn dẫn theo một đám người từ từ tiến lại, hơn nữa phía sau còn có vài thiếu niên mặc trang phục của học viện Phong Hoa, trong đó còn có con trai viện trưởng học viện Phong Hoa, Phạm Cẩm!