Hoa Dao liếc nhìn Kiều Sở, trong mắt hiện đầy vẻ xem thường: “Ngươi là kẻ ngốc sao?”
Phi Yên liếc mắt một cái vô cùng mất hình tượng: “Đến lúc đó cái xương già của ngươi, có người cần sao? Ai mà thèm.”
“Hoa ca cần! Đúng vậy không Hoa ca?” Vừa nói Kiều Sở còn đặc biệt chân chó nhìn lướt qua Hoa Dao.
Lần này ngay cả nhìn Hoa Dao cũng không nhìn hắn.
Dung Nhã nhìn bọn họ cười khẽ, đưa tay ra lấy ít đồ ăn đưa cho Phạm Cẩm im lặng không lên tiếng bên cạnh, Phạm Cẩm cười khổ gật đầu, có chút ước ao tình cảm của bọn Kiều Sở, nhưng cũng biết bản thân chung quy không phải người cùng một đường, sau khi học viện Phong Hoa gây ra những việc này, hắn đối với Quân Vô Tà chỉ có hổ thẹn và chột dạ.
Quân Vô Tà luôn cảm thấy có gì đó không đúng, cảm giác bị nhìn chằm chằm rất nhanh lại xuất hiện lần nữa, nhưng lần này nàng không tìm được bất kỳ cái bóng nào.
Mà loại tình huống này lại một lần nữa xuất hiện vào ngày hôm sau. Quân Vô Tà bọn họ vừa mới hạ sát một con linh thú cấp cao, cảm giác này liền nổi lên trong lòng.
Lần này nàng không đi tìm nữa mà âm thầm phái Dạ Sát ra.
Nhưng đến khi Dạ Sát trở về, Quân Vô Tà lại hơi sững sờ.
Chỉ thấy một con cừu nhỏ tròn vo lông bóng mượt đang bị Dạ Sát xách ở trong tay, thân thể tròn xoe vừa nhìn liền giống như một quả cầu tuyết lông. Hai cái sừng cuộn nằm trên đỉnh đầu của con cừu nhỏ, một đôi mắt to long lanh đẫm nước mắt nhìn Quân Vô Tà.
“Đây là… linh thú?”
Kiều Sở mở to hai mắt nhìn, thấy con cừu nhỏ này không lớn hơn con mèo mun là bao, cảm thấy thế giới thực sự là quá kỳ diệu.
Kiều Sở đưa tay chọc chọc vào cơ thể đầy lông mượt của cừu nhỏ, tiểu tử kia lập tức run lên.
“Be be…”
Mắt Quân Vô Tà hơi lóe lên, cũng không có động tác gì.
“Con linh thú này vẫn luôn theo đại tiểu thư.” Dạ Sát nói.
“Hả? Thế này cũng thật ly kỳ, một con linh thú nhỏ như vậy, chắc là linh thú cấp thấp? Cấp một? Theo Tiểu Tà tử làm chi?” Cảm giác mềm mại khiến cho Kiều Sở không thấy mệt mỏi, tiếp tục giày vò bộ lông mềm mại của cừu nhỏ.
Bị Dạ Sát xách ở trên tay, bốn cái chân của cừu nhỏ không ngừng giãy đạp, bất luận như thế nào cũng không tránh được sự giày vò của Kiều Sở, chỉ có thể không ngừng phát ra tiếng kêu “Be be be be”.
“Ha ha ha!” Kiều Sở chơi nghiện rồi, dường như có chút hiểu tại sao Quân Vô Tà lại yêu thích Cổn Cổn rồi.
Chát!
Móng trước của cừu nhỏ trực tiếp đạp trên sống mũi Kiều Sở, chân nhỏ cứng rắn trực tiếp tạo trên sống mũi Kiều Sở một ấn màu đỏ.
Kiều Sở sửng sốt một chút.
“Đại tiểu thư, cái này phải xử lý như thế nào?”
Dạ Sát nói.
“Đưa cho ta.” Quân Vô Tà vươn tay ra, Hắc Miêu nằm trên vai nàng, yên lặng dùng đuôi che hai mắt mình.
Con cừu nhỏ rơi vào trong lòng Quân Vô Tà, toàn bộ thân thể bị lật lên, cái bụng cũng bị lông rối bời bao phủ, thoạt nhìn thật giống một quả cầu.
“Be be…”
Quân Vô Tà híp mắt, nhìn quả cầu lông nhỏ trong lòng, nhẹ nhàng hít một hơi.
Ôm chặt một cái!
Chà chà!
“Be be! Be be!”
“…” Đám người Kiều Sở ngây ngẩn cả người, thế nhưng rất nhanh bộc ra một loạt tiếng thì thầm, nhìn chú cừu nhỏ được Quân Vô Tà ôm trong lòng sờ sờ xoa xoa, bọn họ quả thực buồn cười chết mất.
Ăn đậu phụ của một con linh thú, việc này chỉ sợ cũng chỉ có Quân Vô Tà làm được.
Sau khi Quân Vô Tà cảm thấy mỹ mãn, nàng liền ngồi xổm xuống, đem con cừu nhỏ thả trên mặt đất, con cừu nhỏ bị chà đạp đến mức choáng váng hoa mắt chóng mặt, nằm trên mặt đất một hồi lung la lung lay, nó nỗ lực lắc lắc đầu, khó khăn thanh tỉnh lại, lúc này mới cật lực quay đầu, muốn nhìn xem, kết quả phát hiện lông mình nhiều quá, quay đầu chỉ có thể nhìn được thân thể tròn xoe của mình, nó lúc này mới bước bốn cái chân nhỏ, chậm rãi đi một vòng, ngửa đầu đối mặt với Quân Vô Tà.
“Be be…”