Linh thú cấp lãnh chủ thình lình mở miệng khổng lồ ra, phát ra tiếng rít gào mạnh mẽ với hắc thú!
"Gào!"
Chết tiệt!
Chết tiệt!
Cực kỳ chết tiệt!
Mọi người đều nhốn nháo trong gió, đánh chết họ họ cũng không nghĩ đến, con cừu ngốc vẫn lén đi theo Quân Vô Tà lại là linh thú cấp lãnh chủ! Còn là con cừu đánh với họ!
"Nói cho ta biết, đây không phải là sự thật..." Hai chân Kiều Sở hơi nhũn ra, phải vịn vào vai của Hoa Dao mới đứng vững.
Con cừu ngốc kia lại là linh thú cấp lãnh chủ!
Ông trời đang trêu đùa sao!
Không lâu trước kia, hắn lại có thể chà đạp một con linh thú cấp lãnh chủ, nhưng lại vẫn còn sống nguyên vẹn...
Còn sống... Thật tốt...
Kinh ngạc nhất là Quân Vô Tà, nhưng trên mặt của nàng không thể hiện rõ lắm, chỉ là nàng nhìn thấy con linh thú cấp lãnh chủ kia thật lớn, không biết phải nghĩ gì.
Đau buồn nhất lại là hắc thú...
Nó gánh vác trọng trách đuổi đi, lại bị linh thú cấp lãnh chủ văng chút nước miếng lên mặt.
Nhìn toàn thân linh thú cấp lãnh chủ trước bộ răng nanh này, nội tâm của hắc thú gần như bị tan vỡ, nó cảm giác thật sâu, nó bị chủ nhân nhà mình gài bẫy mà xuất huyết!
"Meo!" Hắc thú run lên, vô cùng lanh trí quay đầu trốn về bên người Quân Vô Tà, vừa trốn vừa hóa thân thành Hắc Miêu, kêu một tiếng rồi chạy lên vai Quân Vô Tà, gắt gao bám lấy!
"Meo..."
Suýt chút nữa là chết!
"..." Quân Vô Tà vỗ đầu Hắc Miêu, tỏ ý trấn an.
Linh thú cấp lãnh chủ thỏa mãn nhìn Hắc Miêu bị dọa lui, ngửa đầu đắc ý, mũi phun ra một luồng khí nóng, bộ dáng cực kỳ khinh thường.
Sau đó nó nằm sấp người xuống, dùng cặp mắt to lớn kia nhìn Quân Vô Tà. Sau đó chín cái đuôi lắc lư khoan khoái, từ từ kề sát cơ thể nó, bao vây rồi cuộn xoắn lại, dùng mắt thường cũng có thể thấy tốc độ đó, cả thân thể nó thu nhỏ lại rất nhanh cho đến khi hóa thành con cừu nhỏ, lúc này mới dừng lại.
"..." Khóe miệng Kiều Sở đã run rẩy rồi.
Phi Yên trợn mắt, nuốt nước miếng.
Hoa Dao và Dung Nhã nhìn nhau, hơi cười gượng.
Phạm Cẩm vẫn cứng ngắc như cũ.
Tạch tạch tạch.
Cừu ngốc vô cùng lớn mạnh bước nhỏ đến trước mặt Quân Vô Tà, rất kiêu ngạo mà ngẩng cái đầu nhỏ, ưỡn người lên.
"Vì sao lại theo ta?" Quân Vô Tà cuối cùng cũng biết nguồn gốc của con cừu ngốc này, nó không phải là linh thú bậc thấp không có linh thức, mà là một con linh thú cấp lãnh chủ có trí tuệ.
Nó, nghe hiểu được lời của nàng.
Cừu nhỏ tạch tạch tạch đi qua, đi một vòng quanh bên chân Quân Vô Tà, cúi đầu cắn răng rắc một ngụm cỏ xanh rồi ngẩng đầu lên, để Quân Vô Tà nhìn thấy ngụm cỏ xanh nó ngậm ngoài miệng bị nuốt vào.
"Be be."
Cây cỏ bên cạnh ngươi, ăn rất ngon.
Ta thích.
Quân Vô Tà tỏ vẻ nghe không hiểu "tiếng cừu", cũng may dường như Tiểu Hắc Miêu hiểu được ý của cừu ngốc, lúc này mới phiên dịch cho Quân Vô Tà.
Cuối cùng Quân Vô Tà cũng biết, vì sao nó nhìn giống như đồ ngốc manh, nhưng thật sự là linh thú cấp lãnh chủ hung tàn, cũng sẽ vẫn đi theo nàng.
Giới linh của nàng là giới linh hệ thực vật, mặc dù người thường không cảm nhận được, nhưng thực vật bên người nàng lại có thể cảm nhận được hơi thở của Tiểu Bạch Liên, cũng dưới chỉ dẫn này đã phát sinh những biến đổi vi diệu.
Mà con linh thú cấp lãnh chủ này, khi đánh nhau với Quân Vô Tà lại ngửi được mùi trên người của Quân Vô Tà nên mới bị dẫn lại đây.
Nói đúng hơn là món cỏ xanh ngon miệng nên có sức hấp dẫn với cừu ngốc...
Hoàn toàn hiệu quả!