Đội ngũ ban đầu của Lý Tử Mộ, nhờ có sự giúp đỡ của Quân Vô Tà, nên sau khi quay trở về tới doanh trại, cũng dần có ý bảo vệ danh tiếng của Quân Vô Tà.
Bọn họ bị Lý Tử Mộ cắn ngược lại, thiếu chút nữa thì đã bị hại chết ở rừng rậm Linh Vũ, lại nhờ Quân Vô Tà mới có thể sống sót được, lời cảm tạ dành cho Quân Vô Tà không cần nói cũng biết, chỉ là trước kia nghe theo lời xúi giục của Lý Tử Mộ, ít nhiều gì cũng đã có những phê bình không hay với Quân Vô Tà, cũng từng có thành kiến với Quân Vô Tà, mặc dù mang lòng cảm tạ, nhưng lại cảm thấy xấu hổ khi tiếp xúc với Quân Vô Tà, nên trong lòng cảm thấy áy náy muôn phần.
Chuyện Quân Vô Tà mang về một con linh thú cấp thấp truyền đi rất nhanh, nhưng tin tức này còn chưa hạ nhiệt thì lại mọc lên một tin tức mới khiến cả doanh trại kinh hãi.
Đoàn người Lộ Uy Kiệt được khen là tiểu đội mạnh nhất, lại tuyên bố rút lui trước giữa đường, hơn nữa cả đội không một người ở lại, toàn bộ được Nam Cung Húc đích thân đưa về học viện Phong Hoa.
Tin tức này, khiến cho tất cả mọi người đều kinh ngạc một phen.
Phải biết, người đứng nhất của đại hội đấu linh quanh năm không rõ tông tích, chưa từng lộ diện ở học viện Phong Hoa, mà nay người đứng thứ hai của đại hội đấu linh chính là Lộ Uy Kiệt!
Khoảng thời gian hạng nhất không có ở đây, hầu hết tất cả mọi người đều xem Lộ Uy Kiệt là người mạnh nhất của học viện Phong Hoa, mà lần này, đội ngũ do Lộ Uy Kiệt dẫn đầu không phải chỉ có mình hắn, còn có Ninh Hinh đứng hạng ba, cùng những người đứng hạng chín, hạng mười của đại hội đấu linh, đồng thời còn chèo kéo Doãn Ngôn của phân viện Phục Linh cùng đồng hành, ngay cả thực lực của những thành viên khác cũng không phải dạng vừa.
Một đội ngũ tài hoa như thế lại bỗng nhiên tuyên bố rút lui giữa đường, hơn nữa còn do Nam Cung Húc đích thân đưa người trở về học viện Phong Hoa, không khỏi khiến tất cả các đệ tử lấy làm nghi hoặc.
Không ít người đoán đồn, bọn họ đã gặp phải linh thú mạnh, cao cấp… thậm chí cấp lãnh chủ, bị thương nặng mới từ bỏ quay trở về học viện Phong Hoa, bằng không sự rút lui của họ thật khiến người khác khó hiểu.
Các loại suy đoán liên tiếp mọc lên, Quân Vô Tà với Be Be đại nhân tự nhiên bị người ta quên lãng.
Đứng đầu bảng đại hội săn linh lần này là một tiểu đội, cũng xem như khiến cho các đệ tử của tiểu đội này vui mừng một phen.
Đại hội săn linh lần này cuối cùng cũng đã hạ màn, các đệ tử mệt mỏi suốt hành trình, sau khi nghỉ ngơi một ngày sẽ lên đường trở về học viện Phong Hoa. Điều bọn họ không biết chính là số người chết trong hội đi săn lần này đã vượt qua con số của nhũng lần trước đây.
Bọn họ càng không biết, tương lai không lâu sau, học viện Phong Hoa sẽ lại dấy lên trận sóng gió gì.
Trên đường trở về, Quân Vô Tà dẫn theo Hắc Miêu, Be Be đại nhân cùng Phạm Cẩm ngồi trên một cỗ xe ngựa. Cả đường đi, Phạm Cẩm như ngồi trên đống lửa, bởi vì Be Be đại nhân ngồi trong lòng Quân Vô Tà, dùng ánh mắt đầy căm thù nhìn chòng chọc vào hắn.
Phạm Cẩm như muốn khóc, hắn quả thật không biết bản thân mình lúc nào đã chọc giận tới con linh thú cấp lãnh chủ ngây thơ này, chỉ có thể cứng ngắc cười khổ, hòng hoá giải địch ý của Be Be đại nhân đới với hắn.
Nhưng vô ích!
Be Be đại nhân vẫn nhìn hắn chằm chằm!
Cái tên đáng đánh!
Đem đồ ăn treo lên cái hộp lắc lư này! Hại Be Be đại nhân không ăn được cỏ ngon!
Người xấu!
Be Be đại nhân muốn ăn hắn!
Nếu như Phạm Cẩm biết được tiếng lòng của Be Be đại nhân thì chỉ sợ lăn với bò cũng phải lết ra khỏi xe.
Hắn cũng rất vô tội có được không?
Đường quay về cũng không phải do hắn quyết định! Van ngài đừng ăn ta mà!