“Học viện Phong Hoa không có uy danh, âm thầm lấy quyền mưu tư! Bọn ta không phục!”
Tiếng hét của Lộ Uy Kiệt làm cho tất cả đệ tử xem náo nhiệt lập tức dựng lỗ tai lên!
Bọn họ không biết tại sao đám người Lộ Uy Kiệt lại bị trục xuất khỏi học viện Phong Hoa, bây giờ nghe tiếng hét của Lộ Uy Kiệt này lại kinh sợ, có mờ ám!
Trong đám người, một bóng dáng nhỏ nhắn đứng ở sau lưng mọi người, trên gương mặt thanh tú đó mập mờ hiện lên vẻ cười lạnh nhạt.
Lộ Uy Kiệt, lúc đầu giữ ngươi lại, hôm nay ngươi phải cho ta xem vở diễn đẹp đẽ của ngươi mới phải.
“Lộ sư huynh!” Các thiếu niên cùng bị trục xuất, ai ai cũng ngơ ngác nhìn Lộ Uy Kiệt, bản thân bọn họ là người tham dự và cũng là người bị hại đương nhiên biết LộUy Kiệt tiếp đó cần nói cái gì!
“Bọn ta bị người chặt đứt tiền đồ, còn phải che chở cho người đó đến mức nào! Các người muốn làm đá lót chân của người kia, nhưng ta không muốn! Tất cả những điều này rõ ràng là nàng ta gợi lên, vì sao kết quả lại muốn chúng ta gánh chịu! Nàng ta lại bình yên vô sự ở trong học viện, nhận hết sự kính yêu từ những đệ tử khác!” Lộ Uy Kiệt cắn răng nghiến lợi mắng.
Hắn không muốn nguyện làm cái kẻ ba phải này.
Một đám thiếu niên cúi đầu, trong lòng sớm đã không cam, vào lúc này bị Lộ Uy Kiệt khơi mào.
“Ninh Hinh! Nếu như ngươi còn có chút lương tâm! Mau lăn ra đây cho ta! Ngươi quyền lợi huân tâm, ý đồ mưu hại đệ tử Nhiếp Vân phong và thiếu tướng quân Thụy Lân quân! Sự việc bại lộ lại đem tất cả trách nhiệm đẩy lên người chúng ta! Học viện Phong Hoa vì muốn cho Nhiếp Vân phong và Thụy Lân quân một sự công bằng mà đem tất cả mọi chuyện quy hết cho chúng ta, đuổi chúng ta ra khỏi học viện Phong Hoa, còn bị bọn chúng bêu danh! Khiến chúng ta không có đường chạy! Nhưng ngươi bình yên vô sự! Chỉ vì phụ thân ngươi là phó viện trưởng học viện Phong Hoa! Viện trưởng và phụ thân ngươi là sư huynh đệ!” Lộ Uy Kiệt không đếm xỉa đến, nếu Ninh Hinh và Ninh Nhuệ không cho bọn họ nửa con đường sống, cùng lắm thì vạch mặt!
Không vào được học viện, về nhà cũng là một cách!
Lời nói của Lộ Uy Kiệt làm cho đệ tử vây xem vô cùng nhốn nháo!
Gì mà Nhiếp Vân phong, gì mà Thụy Lân quân... Những cái tên như sấm bên tai tên, hôm nay lại xuất hiện trong tai bọn họ!
Ninh Hinh mưu hại hai thế lực này?
Rốt cuộc chuyện gì xảy ra!
Bị Lộ Uy Kiệt kích động, các đệ tử khác chuẩn bị dàn xếp ổn thỏa, vừa nghĩ tới mình và Ninh Hinh rõ ràng xử lý trái ngược liền nổi giận, hùa theo Lộ Uy Kiệt, thổ lộ hết ra tất cả chuyện xảy ra trong rừng Linh Vũ.
Hơn hai mươi người, mỗi người một lời, đem tất cả ngôn từ miêu tả ra hoàn toàn.
Sự thật trong đó làm cho tất cả các đệ tử nghe trố mắt không nói nên lời vì kinh ngạc.
Lộ Uy Kiệt và Ninh Hinh đều là người nổi bật trong đệ tử ở học viện Phong Hoa, mặc dù Lộ Uy Kiệt không giống như Ninh Hinh được mọi người yêu mến nhưng thực lực mạnh mẽ, cũng là thiếu niên thiên tài mà người người khen ngợi.
Mà quan hệ của hai người này trước đây không tệ, các đệ tử cũng đều biết, trong ngày săn linh bọn họ là cùng một đội.
Lúc này, tất cả người trong tiểu đội của Lộ Uy Kiệt bị đuổi ra ngoài, chỉ để lại hai người Ninh Hinh và Doãn Ngôn, sự việc như vậy quả thực khiến người ta cảm thấy có thể, hơn nữa những lời nói này của đám người Lộ Uy Kiệt lập tức đưa tới rất nhiều sự bàn tán!
Không ai có thể liên kết Ninh sư tỷ, người ngày thường ôn uyển ưu nhã, với người con gái đê tiện bán đứng đồng môn mưu tài hại mệnh trong miệng Lộ Uy Kiệt bọn họ lại với nhau.
Đám người Lộ Uy Kiệt càng nói càng tức, càng là đem chuyện xử lý sự việc bất công của Ninh Nhuệ và Phạm Khải thao thao nói ra.
“Các ngươi cho rằng có thể lợi dụng chúng ta dẹp loạn sự phẫn nộ Nhiếp Vân phong và Thụy Lân quân! Các ngươi đã sai hoàn toàn! Anh minh như Long thiếu tướng, tuyệt đối sẽ không tin tưởng lý do thoái thác của các ngươi, các ngươi chờ Thụy Lân quân đến đây tính sổ đi!”