Phạm Trác tay nắm chặt cái thìa, cơ thể gầy yếu cứng còng còng, hắn không ngẩng đầu, chỉ là sau khi yên lặng hồi lâu mới nói bằng giọng khàn khàn: “Nói rồi cũng có thể thế nào? Không có chứng cứ, đại ca và phụ thân sẽ không tin. Dù cho là đi hỏi dò một hai câu, cuối cùng cũng chỉ khiến người đó không đợi gì nữa mà trừ khử ta, thà rằng như vậy, không bằng giữ lại cái mạng này, đợi kỳ tích xuất hiện.”
Tiếng của Phạm Trác không nhẹ nhàng khoan khoái như thường ngày, tiếng nói khàn khàn đè nén đó khiến người ta nghe thấy cực kỳ ấm ức.
“Phạm Khải lại tin tưởng người đó như vậy?” Quân Vô Tà hơi nheo mắt.
“Người đó đã từng cứu mạng ông ấy, nhiều năm qua mọi chuyện luôn luôn đặt ông ta lên đầu, ta biết có người động tay chân với ta, nhưng lại không biết ở chỗ nào, không có manh mối, không có chứng cứ, phụ thân sẽ tin tưởng lời nói một phía của ta sao?” Phạm Trác ngẩng đầu, trên khuôn mặt tuấn tú lại không còn nụ cười ấm áp ngày xưa, thay vào đó là gương mặt lạnh tanh, sự lạnh lùng trong cặp mắt kia lại sắc như dao.
Nếu không thể đánh bại kẻ địch bằng một cú đấm, hắn sẽ không ra tay, sẽ không cho người ta cơ hội diệt khẩu.
“Vậy bây giờ, vì sao ngươi lại dám rồi?” Quân Vô Tà nói.
Phạm Trác nhìn Quân Vô Tà, sự hung ác nham hiểm trên mặt bỗng nhiên toát ra thành một nụ cười dịu dàng mà sáng lạn.
“Bởi vì có Tiểu Tà mà.”
Quân Vô Tà chớp chớp mắt.
“Từ giờ khắc mà Tiểu Tà tiếp xúc với đại ca trở đi, đã trở thành quân cờ để bọn họ bôi nhọ đại ca, với tính tình của Tiểu Tà, sao có thể tha cho bọn họ hết lần này đến lần khác như vậy? Ta biết ngươi sẽ ra tay, mà thời điểm ngươi ra tay chính là thời điểm ta phải dùng để giải thoát.” Phạm Trác cười vô cùng xán lạn, sự xuất hiện của Quân Vô Tà làm cho hắn thấy được cơ hội sống, hắn không cần ẩn dật khổ sở nữa.
“Ngươi thật ra thông minh hơn đại ca ngươi.” Quân Vô Tà nhìn Phạm Trác, nàng không tin Phạm Trác sẽ cứ ngồi đó chờ chết, hắn nhất định đã có đường lui, chỉ là thời gian chuẩn bị đường lui của hắn rất lâu, mà nàng đến khiến mọi thứ đều đến trước thời hạn rồi.
“Đại ca tính tình đơn thuần lương thiện, luôn luôn thích nghĩ rất tốt cho người ta, nếu không tận mắt nhìn thấy, huynh ấy sẽ không tin, cùng lắm sẽ chỉ coi là hiểu lầm.” Phạm Trác nhún vai, hiểu rất rõ tính tình của Phạm Cẩm.
“Nếu như Ninh Hinh biết được ngươi có khả năng hồi phục, có lẽ sẽ không tiếp tục tìm đường chết.” Quân Vô Tà thản nhiên nói.
Điều mà cha con Ninh gia muốn đều có thể đạt được ở chỗ Phạm Trác.
Nụ cười của Phạm Trác lại không hề thay đổi.
“Nhưng nếu, ta không phải người thừa kế thật sự thì sao?”
Quân Vô Tà hơi sững sờ.
Phạm Trác đứng dậy, để phần thuốc đã lạnh sang một bên.
“Nếu bản thân ta chính là tu hú sẵn tổ, Phạm Cẩm mới là huyết mạch thật sự của Phạm gia, bọn họ sẽ vẫn nghĩ như vậy sao?”
Lông mi Quân Vô Tà hơi giật giật, nàng như nghe được một tin thú vị.
Phạm Trác nhìn Quân Vô Tà, ý cười ngày càng rõ hơn.
“Phụ thân và đại ca là người tốt, nếu không có họ, ta đã sớm không còn trên cõi đời này rồi, tu hú sẵn tổ, chẳng qua chỉ là vì trả phần ân tình này, đợi sau khi chuyện của Ninh gia kết thúc, thân phận của người con ruột viện trưởng này, ta đương nhiên là phải trả lại.”
Cho nên, chịu được tất cả những điều này, chú ý đến tâm trạng của cha con Phạm gia, đều là hành động đền ơn của hắn.
Quân Vô Tà nghiêng đầu, nhìn Phạm Trác, chỉ sợ trước khi gặp được nàng, Phạm Trác đã bỏ hy vọng sống sót đi rồi, hắn tự biết sức khỏe của mình không chống đỡ được bao lâu nữa mới tìm cách làm cho cha con Phạm gia nhận thấy được suy nghĩ độc ác của cha con Ninh gia.
Lấy sinh mệnh có hạn của bản thân, báo đáp công ơn nuôi dưỡng.
Tên tiểu tử này, thật ra lại có chút thú vị.