Phạm Trác nghiêm túc nói, ánh mắt tập trung trên miếng Hắc Ngọc Thạch, đáy mắt trong suốt ẩn hiện vẻ khác thường.
“Hắc Ngân?” Lúc Dung Nhã nghe đến hai từ này, đột nhiên híp mắt nhìn sang Phạm Trác, ánh mắt mang theo tia dò xét.
Mà trong ánh mắt của đám người Kiều Sở cũng xuất hiện vẻ kinh ngạc, nhưng sự kinh ngạc nhanh chóng biến mất.
“Một dạng kim loại vô cùng thích hợp để chế tạo nhẫn giới linh, cực kỳ hiếm có, một khối ngọc thạch Hắc Ngân vừa đen vừa to được luyện chế ra chẳng qua cũng chỉ to bằng trứng bồ câu.”
Phạm Trác lẩm bẩm, dừng lại một chút, nhìn sang Quân Vô Tà.
“Tiểu Tà, vật kia thích hợp để cho các ngươi luyện chế nhẫn giới linh, chi bằng để ta lấy nó xuống.”
Linh thạch thì đã có rồi, nhưng kim loại thích hợp để chế tạo vẫn chưa chọn được.
“Không cần.” Quân Vô Tà nói: “Ta mua.”
Phạm Trác hơi sửng sốt.
Quân Vô Tà quay đầu nhìn Phạm Trác: “Ngươi mua không nổi.”
Lập tức trên mặt Phạm Trác đỏ ửng, lúng túng.
Hắn quên mất một điểm, hắn ta ít khi bước ra khỏi nhà, đối với giá hàng bên ngoài cũng không biết gì nhiều, trước khi đi Phạm Cẩm còn nhét cho hắn vài nghìn lượng, nhưng vài nghìn lượng này so với ba mươi nghìn lượng mà nói, căn bản chi là…
Mua không nổi!
Khuôn mặt tuấn tú của Phạm Trác đỏ ửng.
Kiều Sở không để ý hình tượng mà cười, vung tay vỗ vào vai Phạm Trác.
“Tiểu Trác, đừng sợ, có đại gia nuôi chúng ta rồi! Tiểu Tà tiền nhiều vô kể!” Nói xong còn đặc biệt cố tình nhìn Quân Vô Tà trêu trọc.
Quân Vô Tà im lặng liếc nhìn hắn một cái.
“Nhị Kiều quả thật càng ngày càng không biết xấu hổ.” Phi Yên nhếch môi cười nhạt.
Kiều Sở dửng dưng nói tiếp: “Ngươi cần thể diện, tự mà đi mua đi.”
“…” Phi Yên im lặng.
Hoa Dao chỉ biết bất lực mà lắc đầu, được Quân Vô Tà “bao nuôi”, tính tình ngày càng chẳng ra làm sao.
Sau khi quyết định, Quân Vô Tà liền rung chuông lầu hai.
Tiếng chuông lanh lảnh vang lên làm cho căn phòng đấu giá vốn dĩ còn phát ra những tiếng thì thầm bàn tán trong nháy mắt yên tĩnh hẳn đi, mọi người đều ngẩng đầu, nhìn về một gian phòng hạng sang ở lầu hai.
Tiếng chuông đồng vang lên chính là lời nhắc nhở vị khách lầu hai đang muốn ra giá mua vật phẩm.
Hậu đài, người đàn ông vốn đã rơi vào tuyệt vọng bất thình lình ngẩng đầu, nhìn về nơi phát ra tiếng chuông. Tại gian phòng hạng sang của lầu hai, một thiếu niên vóc người nhỏ nhắn, tướng mạo thanh tú, tay đang cầm chuông đứng bên hàng rào ngăn lại.
Chỉ thấy thiếu niên đó nói gì đó với người hầu, người hầu phòng đấu giá lập tức lên tiếng hô to: “Vị khách ở gian phòng số một ra giá ba mươi vạn lượng.”
Tiếng nói vang lên, lập tức khiến cho gian phòng đấu giá sôi nổi hẳn lên!
Cục đá này vô dụng như vậy mà cũng có người chịu bỏ ra ba mươi vạn lượng để mua nó! Người kia có bị điên không vậy?
Tất cả mọi người đều ngẩng đầu lên, đưa mắt về gian phòng vừa ra giá ở lầu hai.
Sau khi nhìn thấy thiếu niên tuổi tác còn trẻ, trong đầu liền nghĩ ra bốn chữ “Người ngốc của nhiều”, đúng là một tiểu quỷ vắt mũi chưa sạch, chắc hẳn tên tiểu quỷ này nghe được ba chữ Đoạn Thiên Nhai, cho rằng thứ này là thứ gì đó ghê gớm lắm, bằng không sao lại chịu bỏ ra số tiền lớn như vậy.
Không ít người còn đang kinh ngạc, đều đang lén cười nhạo người bên trên, Quân Vô Tà trẻ người non dạ, bị phòng đấu giá cho qua.
Thật không dễ dàng gì mới có người ra giá, người đàn ông trên đài quả thật mừng đến rớt nước mắt, không chút do dự, giơ tay nhanh chóng gõ búa xuống ba lần, rất sợ Quân Vô Tà nuốt lời, muốn nhanh chóng kết thúc cuộc làm ăn này bằng ba lần gõ búa.